Nhưng hắn, hắn là Hoàng đế, không nên cũng không thể sống trong sự nghi ngờ và sợ hãi.
“Đệ cũng biết, ta đã sống ở trong núi nhiều năm, chỉ biết trồng trọt, không hiểu nhiều đạo lý lớn.”
“Nhưng ngày gia gia qua đời, phụ thân ta và tam thúc đã canh giữ trong cung. Người thân tín của họ canh giữ bên ngoài thành, tùy tùng của họ bám sát, đao kiếm của họ đeo bên hông. Nếu họ muốn làm Hoàng đế, g.i.ế.c vài người không phải chuyện khó, chỉ cần khóa cửa cung lại, bên trong g.i.ế.c sạch những người cần giết. Sáng sớm hôm sau, dùng nước giếng rửa sạch sàn nhà nhuốm máu. Triều đại mới sẽ không còn tên của đệ nữa.”
“Nhưng họ đã không làm như vậy, đao kiếm trong tay họ khiến những kẻ bốn phương đang có ý định bất chính phải kinh sợ và không dám manh động, vững vàng đưa đệ lên ngôi Hoàng đế.”
“Giết đệ soán ngôi, chẳng phải dễ dàng hơn so với tạo phản sao? Hà tất phải đưa đệ lên ngôi rồi lại kéo xuống để mang tiếng xấu chứ?”
Trong mắt Tạ Kỳ Hựu dường như lóe lên tia sáng: “Ý của tỷ là?”
“Ta không biết.” Ta quay đầu sang chỗ khác, “Việc này cần bệ hạ tự mình cân nhắc phán đoán, cả một đất nước rộng lớn, bệ hạ không thể nào tự mình làm hết mọi việc. Sau này nếu có việc cần dùng người, chẳng lẽ đều phải hỏi người khác, người này có đáng tin hay không?”
Lần này Tạ Kỳ Hựu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ta cũng tưởng lần này có thể ngủ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735640/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.