“Tôn Tử viết: Phàm dụng binh chi pháp, làm cho cả nước địch khuất phục trọn vẹn là thượng sách, đánh nó là kém hơn. Làm cho toàn quân địch chịu khuất phục là thượng sách, đánh nó là kém hơn. Làm nguyên lữ quân địch khuất phục là thượng sách, đánh nó là kém hơn. Làm nguyên một tốt địch khuất phục là thượng sách, đánh nó là kém hơn. làm nguyên một ngũ địch khuất phục là thượng sách, đánh nó là kém hơn…Cho nên có thể nói: Biết địch biết ta, trăm trận không bại, biết ta mà không biết địch trận thắng trận bại, không biết địch không biết ta, trận nào cũng bại….”
Trong thư phòng, Đường phu tử trừng mắt nhìn thiếu niên đang du thần trước mặt.
Y đem ‘Mưu công thiên’ trong ‘Binh pháp Tôn Tử’ đọc chậm từ đầu đến cuối một lần, đang muốn giảng giải cho học trò của y, Thiếu chủ “Ngự phong sơn trang” lần đầu tiên lại ngẩn người đờ ra?
Thiếu niên kia ngẩng đầu, mơ màng nhìn chằm chằm vào lục thụ ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng cau mày, không biết đang phiền não chuyện gì.
Đây là một cảnh rất hiếm gặp nha!
Đường Dật buông thư, thở dài. Thiếu chủ cùng y tập văn học tự cũng đã năm năm rồi, tuy rằng thời gian học tập mỗi ngày chỉ có một hai canh giờ, nhưng mỗi lần Thiếu chủ đều chuyên tâm, tập trung tinh thần hết mức, nhưng mà, người hôm này lại thất thần. Vì chuyện gì mà Thiếu chủ sinh buồn bực?
Khẽ ho nhẹ, cuối cùng cũng khiến thiếu niên thất thần kia chú ý. Phong Trần Nhi quay đầu, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tran/3247778/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.