Chương trước
Chương sau
Thiếu chủ “Ngự Phong sơn trang” trúng độc?

Kẻ hạ độc là… thiếp thân thị nữ (thị nữ bên người, thân tín) Bạch Sương?

Bạch Sương là thị nữ được tổng quản an bài bên người Thiếu chủ hai năm trước. Sau khi nhũ mẫu vẫn chiếu cố Thiếu chủ qua đời, sinh hoạt thường ngày của Thiếu chủ liền do Bạch Sương trông nom. Bạch Sương tuy mới có mười bảy mười tám tuổi nhưng bản lĩnh cũng không nhỏ. Trang chủ thường xuyên không ở lại trong sơn trang, cùng Thiếu chủ trụ tại “Cô kiếm viện”, Bạch Sương vẫn luôn để ý mọi chuyện thật cẩn thận, gọn gàng. Bạch Sương đối với Thiếu chủ một lòng trung thành, lại có phần chiếu cố thêm, yêu thương Thiếu chủ như đệ đệ của mình. Một thị nữ bình thường không có tâm cơ như thế, vì sao phải độc hại Thiếu chủ?

Quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, Bạch Sương mặt trắng bệch, nàng phủ nhận: “Nô tỳ… không có độc hại Thiếu chủ!”

Trời đã tối mịt, không một tia sáng.

Trong phòng, ánh nến sáng trưng. Phong Lãnh Tà ngồi trên bảo tọa gỗ tử đàn, trong ngực là Phong Trần Nhi đang mê man. Trên bạch y của hắn loang lổ tiên huyết của Phong Trần Nhi nôn ra, từ giờ Hợi đến giờ Tý chưa từng thay đổi tư thế. Ôm Phong Trần Nhi như ôm bảo vật.

Trong phòng còn có sáu người khác. Đứng thẳng ở hai bên sườn Phong Lãnh Tà là tứ đại hộ vệ, tổng quản đứng ở một bên, cùng với Bạch Sương quỳ trên mặt đất toàn thân lạnh băng đến phát run.

Các nam nhân biểu tình nghiêm trang, nghe lời biện bạch của Bạch Sương xong lại càng lạnh lẽo đáng sợ.

Bạch Sương vô lực biện giải, gương mặt vô cùng tái nhợt, tuy rằng như thế nhưng nàng vẫn đem những điều trong lòng nói ra. Thanh âm của nàng lắp bắp, vừa sợ hãi, lại lo lắng. “Nô tỳ hầu hạ Thiếu chủ hai năm… Thiếu chủ mỹ lệ mà không mất vẻ hồn nhiên, người là báu vật vô giá, nô tỳ chân thành quý trọng người, mặc dù hèn mọn nhưng tấm lòng ái chủ thiên địa chứng giám! Trước giờ Hợi, nô tỳ chưa từng rời khỏi phòng Thiếu chủ, đại miêu nhi gia vẫn đè lên người nô tỳ, nghịch ngợm không cho nô tỳ ra khỏi phòng một bước. Sau khi sự tình xảy ra, nô tỳ vẫn bị áp chế. Thiếu chủ ra lệnh cho đại miêu nhi gia không được để nô tỳ ngăn người đi tìm Trang chủ, đại miêu nhi gia xưa nay vẫn nghe lời Thiếu chủ. Thỉnh… Trang chủ minh xét…”

Tổng quản nhíu mày. Chính xác sau khi Thiếu chủ trúng độc, Trang chủ hạ lệnh đi tìm Bạch Sương, hộ vệ phát hiện nàng đang bị đại miêu áp chế trong phòng Thiếu chủ, không thể nhúc nhích.

Nhưng ai có thể chứng minh lời nói của Bạch Sương là thật? Thiếu chủ hôn mê không thể đối chứng, Bạch Sương hầu hạ Thiếu chủ đã hai năm, cùng với đại miêu tiểu miêu chắc cũng quen thuộc, có thể nàng sau khi dâng trà xong, trở về phòng cùng đại miêu diễn trò?

Động cơ của nàng là gì? Nàng… là quân cờ của kẻ thù an bài chăng?

Phong Lãnh Tà toàn thân tản ra hàn khí, ánh mắt lãnh sắc như kiếm đâm thẳng về phía thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt thiếu nữ đản bạch, cũng không e ngại đón nhận ánh kiếm sắc bén kia.

Một nét cười lạnh lặng lẽ hiện lên trên gương mặt băng hàn của Phong Lãnh Tà, hắn mở miệng, những người khác nín thở lắng nghe.

“Thà rằng —– giết nhầm một trăm, còn hơn —– buông tha —– một kẻ!”

Một câu âm vang đanh thép, lại lãnh khốc vô tình, phán quyết tử tội cho Bạch Sương.

Chậm rãi, Bạch Sương hạ tầm mắt, nàng dập đầu, run giọng. “Nô tỳ… không có lời oán hận. Chỉ cầu… Trang chủ có thể bắt được… hung thủ chân chính. Trả cho nô tỳ… một thân trong sạch….”

Tổng quản lắc lắc đầu, trên gương mặt đờ đẫn nhìn không ra điều gì. Bốn hộ vệ một thân hàn khí, không mảy may thương xót.

Phong Lãnh Tà phất tay, hộ vệ trước cửa đang chờ đợi mệnh lệnh lập tức đi vào, kéo Bạch Sương đứng dậy.

“…”

Một tiếng rên rỉ yếu ớt dao động trong không khí đang đóng băng rét lạnh.

Phong Lãnh Tà lập tức cúi đầu.

Phong Trần Nhi trên trán đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ nhắn vô lực run rẩy níu lấy vạt áo của phụ thân, suy yếu mở miệng: “Không… không được… giết… Sương… tỷ tỷ…”

Thanh âm mặc dù thấp, nhưng các nam nhân ở đây công lực thâm hậu đều có thể nghe được rõ ràng.

Phong Lãnh Tà ngưng mắt nhìn nó, không nói một lời.

Hộ vệ đang áp giải Bạch Sương liền dừng bước chờ chủ nhân xử trí lại.

Rưng rưng lệ, Phong Trần Nhi mở mắt, mơ hồ nhìn thẳng về phía trước, nó mặc dù nhắm mắt nhưng thần trí dần dần thanh tỉnh, những lời của người trong phòng nó đều nghe được hết, nhưng vô lực không thể nói lên một câu. Nghe phụ thân vô tình hạ lệnh, nó mới cuống cuồng ép buộc mình phát ra âm thanh ngăn lại.

Bạch Sương lệ rơi không dứt, khóc đến khàn giọng.

Thiếu chủ! Thiếu chủ đáng thương, Thiếu chủ thiện tâm a…

Phong Lãnh Tà cầm bàn tay lạnh ngắt của Phong Trần Nhi, Phong Trần Nhi ho khan vài tiếng, khẩn khoản nhìn gương mặt nam tử không hề lạnh băng, nhưng chưa được đến ôn hòa, nó nói: “Sương tỷ tỷ… đều nói thật! Ta khi đó… đích xác đã bảo đại miêu… đè lên nàng…”

Phong Lãnh Tà lướt mắt đến Bạch Sương đang rơi lệ.

“Ta muốn đi tìm phụ thân… hỏi những điều ta nói… nhưng Sương tỷ tỷ… không cho đi, nên… mới kêu đại miêu đè nàng… phụ thân xem rất kì quái, Sương tỷ tỷ bị áp chế… dựa vào cái gì có thể… bưng trà cho chúng ta?”

Đúng vậy, nếu sự thật đúng như Bạch Sương nói, như thế Bạch Sương bưng trà đến là người nào?

Có phần đã gắng gượng không nổi, Phong Trần Nhi nhắm mắt lại, thì thào yếu ớt. “Người kia… không phải Sương tỷ tỷ! Lúc ấy… sợ nàng sinh khí… Trần Nhi… không có để tâm, Sương tỷ tỷ… tay phải có vết sẹo… người kia không có… không có… lúc ấy…không có nghĩ lại.”

Nó thì thào lại mê man đi, nhưng cuối cùng cũng mở được đáp án!

Có người dịch dung thành Bạch Sương!

Trong giang hồ hỗn loạn, ai chẳng biết thuật dịch dung. Nhưng thuật dịch dung có cao minh đến đâu thì cũng sẽ có lúc sơ hở. Trên tay phải của Bạch Sương có vết sẹo, nếu không phải là người thân cận thì rất khó phát hiện. Phong Trần Nhi cùng nàng sớm chiều ở chung, tất nhiên là biết. Khi Bạch Sương giả bưng trà cho nó uống, nó mặc dù nghi hoặc nhưng trong lòng sợ Bạch Sương sinh khí nên cố tình xem nhẹ. Vả lại, nó đối với giang hồ hoàn toàn xa lạ, đương nhiên là không biết có kỹ năng dịch dung này! Nó chỉ có thể đưa ra nghi vấn, nhưng lại nghĩ không ra.

Phong Lãnh Tà cùng thuộc hạ đều là những kẻ từng trải, vừa nghe nó nói liền nhất thanh nhị sở.

Bạch Sương —– xem như là giữ được mạng!

Nhưng tử tội có thể tha, tai vạ khó có thể tránh! Trước khi tra ra manh mối, nàng tạm thời tiến vào địa lao.

Bạch Sương bị đưa xuống dưới, trong phòng lại im lìm.

Phong Lãnh Tà nhẹ nhàng vuốt ve gò má không còn chút máu của Phong Trần Nhi.

Thích khách đêm nay chẳng qua chỉ là lời cảnh cáo! Nếu kẻ thù thật muốn dồn bọn họ vào chỗ chết thì sẽ phái sát thủ lợi hại hơn chứ không phải là mấy con mèo ba chân này! Về chuyện hạ độc Phong Trần Nhi…

Gương mặt ngưng trọng cứng đờ, mày kiếm không kìm được nhíu lại.

Tổng quản nhìn Phong Lãnh Tà một thân là huyết, bèn nói: “Trang chủ… nên đổi xiêm y trước đi.”

Phong Lãnh Tà hình như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào hài tử trong lòng, vẫn không nhúc nhích.

Tổng quản khẽ thở dài, đứng ở một bên, không nói gì.

Mấy người Lôi Phong để ý đến chủ nhân, chủ nhân chưa lên tiếng, bọn họ chỉ có thể im lặng.

Hừng đông luôn mang lại cảm giác mát mẻ.

Hỏa tiến vào nội thất, lấy một chiếc chăn lông đưa cho chủ nhân, Phong Lãnh Tà không nói gì nhận lấy, quấn quanh thiếu niên trong lồng ngực.

Một khắc, hai khắc, thẳng đến giờ Dần, cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh tiến vào trên người còn vương lại sương sớm.

“Linh sơn “Kỷ độ từ tâm” Bạch Liên Quân hiện ở Hoa Sơn.” Hắn tìm mất mấy canh giờ, cuối cùng cũng điều tra rõ tung tích của thần y nổi tiếng gần xa trên giang hồ.

Phong Lãnh Tà tinh thần chấn động, nhanh chóng hạ lệnh: “Phát bái thiếp!”

— o0o —

Tịch dương kỷ độ, đoạn trường phiến phiến ửng hồng, từ tâm ai xót?

Kỷ độ từ tâm, từ tâm kỷ độ (Mấy độ từ tâm – Từ tâm lại được mấy lần). Bạch Liên Quân tuy có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, nhưng hắn vô tình không thua gì Phong Lãnh Tà. Thường nói, người làm nghề y trong lòng nhân từ, thấy đau thì trị, thấy bệnh thì chữa. Nhưng Bạch Liên Quân hoàn toàn ngược lại. Hắn tuy một thân tuyệt học, nhưng người bệnh đến khám và chữa thì không có mấy. Những kẻ đó đều là những người sắp bước đến cửa địa ngục, gặp được Bạch Liên Quân đang lúc tâm tình không tốt, thuận tay kéo từ Quỷ môn quan trở về.

Không sai, Bạch Liên Quân chỉ lúc nào tâm tình không tốt thì mới có thể cứu người. Nhưng thời điểm tâm tình hắn không tốt thật sự quá ít. Bình thường, tâm tình hắn vô cùng du khoái. Tiền tài dùng không hết, hồng phấn tri kỷ không đếm được, cả đời phong lưu, rượu ngon trên tay, mỹ nhân trong ngực, một kẻ phóng đãng không kiềm chế được như thế, lúc nào là lúc không vui sướng?

Độc trên người Phong Trần Nhi, Y giả (thầy thuốc) đã vô phương giải. Độc này lợi hại, chỉ có Bạch Liên Quân có thể giải chăng?

Mà Bạch Liên Quân, một kẻ vô tình chỉ có mấy độ từ tâm, sẽ giúp nó trị liệu?

Mọi thứ, chỉ có thể sau khi gặp mà định đoạt.

— o0o —

Trên đường, một mã xa xa hoa vững vàng phi như bay, bánh xe vang lên những tiếng “Cô lộc”.

Theo dáng vẻ bên ngoài của mã xa cũng có thể nhìn ra được, mã xa này là kẻ không tầm thường mới có thể có, toàn thân đỏ tía, nước sơn đều toát ra vẻ cao quý thâm trầm, do bốn con ngựa vẻ ngoài giống nhau kéo, nhanh và vững. Trước sau mã xa đều có hai kẻ cưỡi ngựa. Đi ở phía trước là hai thanh niên y phục một thanh một tím, phía sau là một đỏ một lam, một hàng đi trên đường lớn, phất lên vô số bụi bặm, nhanh chóng hướng về phía Tây.

Trong xe ngựa rộng lớn, hai bạch hổ trưởng thành nằm ngang, chiếm một phần ba khoang xe. Không gian rộng rãi, bày ra một bàn trà cố định, ám cách, chăn lụa, ở bên trái bạch hổ, một thiếu niên suy nhược vẻ mặt tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp nằm ngủ trên một chiếc giường mềm mại nhung tơ. Một thảm lông xanh ngọc mềm mại trên người thiếu niên, phủ lên thân thể tuyệt đẹp. Bên cạnh thiếu niên là một nam tử tuấn mỹ đạm mạc. Hắn khẽ gẩy bếp lò nhỏ, làm khoang xe càng ấm áp, thỉnh thoảng đôi mắt như băng phách lại liếc về phía thiếu niên đang mê man.

Trong khoang xe tĩnh lặng, bạch hổ lười biếng ngáp dài, trong đó một con chuyển hướng nhìn thiếu niên đang mê man, vươn lưỡi thương tiếc liếm liếm gò má tuyết trắng.

Một ánh mắt sắc bén bắn về phía này, bạch hổ linh mẫn dựng thẳng mao, gương mắt nhìn lại ánh mắt lạnh băng sắc như kiếm của nam tử, nó run rẩy, không cam lòng thu lưỡi, rụt đầu lại.

Nam tử rút một chiếc khăn lụa từ ám cách, xoa xoa trên gò má ướt át của thiếu niên, thiếu niên vì động tác của hắn khẽ động đôi mi thanh tú đang nhíu lại, bàn tay nam tử dừng lại một chút.

Ninh anh một tiếng, thiếu niên từ từ tỉnh lại, đôi mắt mơ màng, chậm rãi chớp, con ngươi trong trẻo, khờ dại mà tinh thuần nhìn bốn phía xung quanh.

Khi nhìn đến hai bạch hổ, nó nở một nụ cười thanh khiết như hoa sen, bạch hổ tròn mắt nhìn, gầm nhẹ vài tiếng.

Thiếu niên chậm rãi xoay đầu, thấy nam nhân đang chăm chú nhìn nó, bàn tay từ trong chăn vươn ra, nam nhân lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn.

“Phụ thân…” Phong Trần Nhi khẽ gọi nam nhân.

Phong Lãnh Tà nhẹ nhàng đỡ nó ôm vào trong lòng, để nó thoải mái tựa vào ngực. “Đói bụng?”

Phong Trần Nhi lắc lắc đầu. “Chúng ta… ở nơi nào?”

“Trên mã xa.”

Mã xa? Phong Trần Nhi tò mỏ đảo mắt quan sát khoang xe rộng lớn. Nó chưa bao giờ được ngồi mã xa mà. Trên sách xem qua không ít đồ hình, nhưng không biết trên mã xa lại có thể nới rộng thành một căn phòng nhỏ, xe chạy thật sự cân bằng, không cảm thấy xóc như thế này.

“Thiếu chủ tỉnh?” Thanh âm từ sau mành không xa truyền đến, đồng thời mành bị một bàn tay thon dài xốc lên, một nam tử vẻ mặt cung kính xuất hiện. Xuyên qua những khe hở của mành, có thể trộm thấy sau mành cũng là một phòng nhỏ, có bếp lò, trên bếp còn đang ngao dược, mành được vén lên, dược hương lập tức bay vào.

Nguyên lai mã xa rộng rãi này được phân làm hai khoang xe. Khoang phía trước có thể chứa hai người nằm, khoang sau như một căn phòng nhỏ hoa lệ, chứa mười người cũng không thành vấn đề.

Phong Trần Nhi đang nằm trong lồng ngực Phong Lãnh Tà, đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ.

Người kia liếc liếc mắt một chút, buông mành, lúc sau truyền đến một âm thanh rót nước, một chốc, mành lại bị xốc lên.

“Dược —–” Hắn bưng bát vào, Phong Lãnh Tà thận trọng nhận lấy, hắn lại bước ra buông mành.

Dược mới được sắc, nóng, nhưng Phong Lãnh Tà giống như không hay biết điều này, giữ chắc ở trong tay.

Ngửi được vị thuốc đông y nồng nặc, Phong Trần Nhi nhăn mũi.

Sau khi thổi dược nguội, Phong Lãnh Tà múc một thìa, đưa đến bên miệng Phong Trần Nhi, mặc dù sợ chết dược thủy đắng ngắt, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm bức bách của phụ thân, vẫn phải nhíu mày há miệng uống hết.

Vất vả uống dược xong, nó lè lưỡi, khẽ cắn cho bớt đắng.

Phong Lãnh Tà đặt chén thuốc trên bàn, từ ngăn kéo lấy một viên nhuyễn đường, nhét vào cái miệng nhỏ của nó.

“Ngô —–” tham lam ngậm viên đường ngọt lịm, nó cảm kích nhìn phụ thân.

Gương mặt Phong Lãnh Tà vẫn lạnh băng như trước, nhưng trong mắt tựa hồ có thêm điều gì nữa. Ngón tay như có như không vuốt ve lòng bàn tay nó.

Trong lòng bàn tay truyền đến từng luồng nhiệt khí, Phong Trần Nhi không có khả năng hờ hững, nó yên lặng nắm tay lại, bao trọn những ngón tay của nam nhân, nam nhân khẽ nhướn mắt, không có rút ra, mặc cho nó nắm.

Tâm, bắt đầu mê loạn.

Phong Trần Nhi khẽ rên một tiếng, đem mặt vùi vào trong lồng ngực nam nhân, ở đó cọ cọ vài cái.

Phong Lãnh Tà hạ mắt, ôm lấy cánh tay nó siết thật chặt, cúi đầu khẽ hôn lên tóc nó.

“Chúng ta… đi nơi nào?” Im lìm mãi trong lồng ngực nam nhân, nó nhỏ giọng hỏi.

“Hoa Sơn.”

“Hoa Sơn?” Phong Trần Nhi lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn. “Là Hoa Sơn trong Ngũ Nhạc sao?”

“Ân.” Nam nhân dừng tầm mắt trên khuôn mặt nhỏ ao ước của thiếu niên.

Phong Trần Nhi than nhẹ một tiếng. Thật tốt, nó chưa bao giờ đi xa nhà mà. Mười lăm năm qua, phạm vi hoạt động của nó cũng chỉ có “Ngự phong sơn trang”. Phụ thân không cho phép nó rời khỏi núi một bước, nó mặc dù không rõ vì sao nhưng vẫn nghe lời ở tại sơn trang. Mỗi lần phu tử đề cập đến cảnh sơn thủy ở đất Trung Nguyên, nó lại đặc biệt chú ý. Phu tử vừa thấy thần sắc mơ ước của nó, sẽ khẽ thở dài, khéo léo chuyển sang chuyện khác.

“Hoa Sơn… đẹp không?” Nó hỏi phụ thân quanh năm ở bên ngoài.

Phong Lãnh Tà khẽ giật mình, khóe miệng nhẹ giương: “… không biết.”

“Di?” Phong Trần Nhi bất khả tư nghị (cũng như là “tác bất khả tư nghị” hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”) tròn mắt.

Phong Lãnh Tà mặt không chút thay đổi nghiêng đi. Phong Trần Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn thanh triệt như nước, nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nam nhân, nam nhân liếc mắt, đôi mắt băng phách nhìn thẳng lại nó, Phong Trần Nhi khẽ nhếch khóe miệng, buồn cười vùi vào trong lòng nam nhân làm hắn nhíu mày kiếm.

“Khụ khụ—–” thoải mái nhất thời, đã quên thân trúng kịch độc, mà trong thời điểm thả lỏng, thân thể không khách khí lại đau đớn.

“Ngô—-” Tay Phong Trần Nhi siết chặt, nắm lấy tay phụ thân không buông, xem ra dược đã bất đầu có tác dụng, chống lại chất độc khiến thân thể không dễ chịu gì.

Mày kiếm Phong Lãnh Tà nhíu lại sâu hơn, bạch hổ nằm yên lặng ở một bên cũng không khỏi tiến đến.

Sau khi hơi thở dần dần bình thường, Phong Trần Nhi cảm thấy đại miêu tiểu miêu đến gần liền quay đầu, cười với chúng: “Yên tâm… ta không sao…”

Đại miêu ư hử vài tiếng, Phong Trần Nhi nhu hòa nhìn, trong mắt ngấn lệ, nhớ tới mẫu thân của đại miêu và tiểu miêu đã qua đời ba năm trước. Trước kia bạch hổ còn bị nó lầm thành mèo lớn, là bạn bên cạnh phụ thân từ hồi nhỏ, nhưng mệnh hổ lại đoản, đến lúc liền đi. Khi nó chết, tiểu miêu và đại miêu gầm thật lâu. Nó nhìn, kìm không được lệ rơi lã chã. Sinh mệnh sao mà vội vàng thế? Nhũ mẫu bầu bạn với nó hơn mười năm, cuối cùng cũng bị thần gọi về. Hiện giờ chính mình…

Nó yếu ớt nhìn phụ thân.

Tựa hồ biết nó suy nghĩ cái gì, nam nhân lạnh băng nghiêm mặt, cứng nhắc nói: “Ngươi không có chuyện gì.”

Phong Trần Nhi không kìm được, lệ tuôn rơi, mấp máy môi nói: “Ta… muốn ở tại bên cạnh người… cứ như vậy…”

Phong Lãnh Tà âm trầm nhìn, cầm bàn tay của Phong Trần Nhi đặt ở bên môi vuốt nhè nhẹ: “Ngươi muốn ở bên ta, thì phải sống.”

“Phụ thân…” Lệ tựa hồ càng nhiều.

Đôi môi ấm áp phút chốc dừng lại trên mắt nó, nam nhân hôn lên những giọt lệ, nó quên cả chớp mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Nhìn, nhìn, buồn ngủ ập tới, nó chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên môi có cái gì khẽ mơn trớn, ngậm một lát không rời, liền mất dần ý thức.

Gian ngoài, Y giả ngồi dựa vào, đôi mắt lóe lóe nhìn chăm chú vào trong mành, trên gương mặt nghiêm túc hiện một nét cười ý vị thâm trường.

Ngoài xe, thanh sơn lục thủy, xuân sắc dạt dào.

— o0o —

Chân núi Hoa Sơn, một nhà sàn nhỏ bé gần bên con suối nhỏ.

“Kỷ độ từ tâm” Bạch Liên Quân phi thường không vui!

Một tháng! Ước chừng một tháng, tâm tình của gã như thời tiết đang có sấm sét, vô cùng ác liệt.

Trải qua hai mươi lăm năm, chưa bao giờ giống như hiện tại, tâm tình tồi tệ hận không thể đem tất cả bệnh nhân cận kề cái chết cứu sống lại!

Nguyên bản, gã có tiền tài tiêu xài không hết, rượu ngon uống không xong, mỹ nữ nhiều như quá giang chi tức* — nhưng gần đây không biết vì sao, liên tiếp mất tiền! Tiền đã làm mất, đến quán ăn thì không uống được rượu ngon! Tâm buồn vô hạn, muốn tìm mỹ nhân giải sầu, mỹ nhân lại bị khách tầm hoan khác bao!

Không tiền, không rượu, không mỹ nhân, ngày hôm đó quả thật khổ không kể xiết!

Trong tay cầm một thiếp tử đỏ tía, nhìn đi nhìn lại, bạch y nam tử thuận tay liệng lên trên bàn, thân thể thon dài dựa vào ghế bên cửa sổ, xuân hoa lãng mạn bên ngoài, thanh âm trong trẻo đột nhiên xướng lên:

“Hồ nước xanh nhạt gió ấm bay, còn nhớ chân ngọc hồi sơ ngộ. Lặp đi lặp lại trong đầu tiếng hát mềm nhẹ như đàn tranh, vũ điệu thắt lưng hồng xoay chuyển.

Ngọc câu lan hạ hương giai bạn, say không biết tà nhật vãn. Lúc ấy ta cùng người thưởng hoa, thời gian không còn một nửa!”

Ngoài phòng, tiếng vó ngựa, xe ngựa luân chuyển, lần lượt truyền đến.

Trong phòng, người nằm trên ghế khẽ nhướn mi, tiếp tục nhắm mắt.

Gần, lại gần, âm thanh vó ngựa và bánh xe đều biến mất trước tiểu tạ. Người ngựa đều đứng trước tiểu tạ bên dòng suối.

Hai nam tử đi đầu đồng loạt nhảy xuống ngựa, đối diện với cửa trúc đóng chặt, cất cao giọng nói: “ ‘Ngự phong sơn trang’ ở Giang Nam đến bái kiến ‘Kỷ độ từ tâm’”

Dứt lời, trong phòng vẫn lặng yên không tiếng động, không có gì đáp lại.

Hai nam tử nhìn nhau.

Một nam tử khác xuống mã xa, vẻ mặt nghiêm nghị.

Đôi mắt phiêu về phía cánh cửa đóng chặt, Y giả vận khí, liền đánh ngã sầm cánh cửa kia.

“Phanh —–”

Một thanh âm thật lớn vang lên, đồng thời một bóng trắng trong phòng vụt tới.

“Cuồng đồ phương nào, dám hủy cửa phòng của Bạch mỗ.”

Y giả lạnh lùng cười.

Lôi cùng Hỏa lui bước về phía sau, cùng lúc Phong và Điện đi đằng sau cũng xuống ngựa tiến đến.

Bạch Liên Quân tức giận phừng phừng trừng mắt nhìn kẻ to gan trước mắt. Khi nhìn đến gương mặt nghiêm nghị ngoài cười nhưng trong không cười của Y giả, gã nhíu mày, liếc mắt cay nghiệt. “Ai nha! Ta nói là người phương nào, nguyên lai là Đại sư huynh không ra gì của ta nha! Ha hả a, Đại sư huynh không nên thân, ngươi và ta mấy năm không gặp, hôm nay gặp lại càng thấy xa lạ.”

Y giả khí định thần ngưng, không bị ngôn ngữ châm chọc của gã làm tổn thương chút nào. Hai tay ôm quyền, Y giả nói: “Ta từ ‘Ngự Phong sơn trang’, thỉnh ‘Kỷ độ từ tâm’ cứu Thiếu chủ.”

Hai tay Bạch Liên Quân khoanh trước ngực, đôi mắt thượng phiên. “Ha hả, Đại sư huynh của ta, không thể tin được kẻ không ra gì như ngươi lại là đại phu của ‘Ngự Phong sơn trang’? Ha ha, không biết y thuật nông cạn của ngươi có hay không chữa được người chết?”

Gã hoàn toàn không để ý đến lời nói của đối phương, chỉ có dùng những lời lẽ châm chọc, chế giễu, khiến cho đám người Lôi Điện cùng trừng mắt nhìn về phía gã.

Sát khí bùng lên, dù là ba lăng nhăng như Bạch Liên Quân cũng phải thu lại gàn bướng.

Cửa mã xa bị đẩy ra, ló ra đầu hai cự hổ, Bạch Liên Quân quả thực bị chúng câu dẫn hồn phách.

Thật đẹp a! Bộ lông hắc bạch giao nhau kia, báu vật vô giá nha!

Sau khi bạch hổ nhảy xuống xe, một luồng khí hàn băng toát ra, đồng thời, một nam tử tuấn mỹ toàn thân hàn khí ôm lấy một thiếu niên đi ra khỏi mã xa.

Giống như quân lâm thiên hạ liếc nhìn Bạch Liên Quân, ánh mắt rét căm kiêu căng lườm một chút.

Bạch Liên Quân hoàn toàn thu lại nụ cười, nhìn nam nhân đi tới trước mặt.

“Phong Lãnh Tà!” Gã cười ha hả hai tiếng. “Không biết ngọn gió gì đã thổi trang chủ ‘Ngự Phong sơn trang’ đến đây?”

Phong Lãnh Tà chỉ nói một câu: “Cứu hắn.”

Bạch Liên Quân nhìn trong lòng Phong Lãnh Tà. “Sách sách, sắc mặt xám ngắt, khí hư như tơ, mỹ nhân bệnh thế này thật khiến người khác đau lòng.”

Phong Lãnh Tà cản lại, gương mặt lãnh nghễ.

Sờ sờ cằm, Bạch Liên Quân phiêu mắt qua Y giả, nhìn lại mỹ nhân đau bệnh trong lòng Phong Lãnh Tà, thở dài, nói: “Được rồi! Được rồi! Coi như các ngươi gặp may, tới đúng lúc Bạch mỗ tâm tình tồi tệ! Ha hả, huống chi, Bạch mỗ xưa nay chỉ thiên vị mỹ nhân…”

Không tái kiếm chuyện, thỉnh những kẻ liên can vào nhà.

Nhìn thoáng chiếc giường đơn bạc chỉ có một lớp chăn, Phong Lãnh Tà chọn một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, ôm Phong Trần Nhi trong ngực hắn.

Bạch Liên Quân không hờn giận nói: “Để người bệnh nằm lên giường đi.”

Phong Lãnh Tà không để ý đến gã.

Bạch Liên Quân trừng mắt. “Sao, chê giường ta không tốt?”

Y giả ho một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, ôm chăn nhung tơ vào nhà, Hỏa đứng gần giường nhận lấy, trải trên chiếc giường đơn bạc của Bạch Liên Quân, trải xong, lui sang một bên, Phong Lãnh Tà lúc này mới đem Phong Trần Nhi đang mê man nhẹ nhàng đặt lên trên giường.

Bạch Liên Quân há hốc miệng, hồ nghi nhìn chằm chằm vào Phong Lãnh Tà thần sắc đạm mạc. Có lầm không vậy? Người xưng Phong Lãnh Tà giang hồ đệ nhất vô tình kiếm thật là nam nhân trước mắt quý trọng mỹ nhân này sao? Mặc dù hắn hầu như hờ hững, nhưng trong động tác đều ẩn chứa một tia ôn nhu.

Sách sách, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến vô tình kiếm đổi tính?

Vội vã ngồi ở bên giường, dưới ánh nhìn chăm chú lạnh như băng của Phong Lãnh Tà, lớn mật cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn thon dài của mỹ nhân trên giường, đáp trên mạch đập yếu ớt.

Đôi mắt Phong Lãnh Tà bắn ra hàn quang, bàn tay trong tay áo nắm thành quyền. Sắc mặt bình thường những người khác cũng không biết chạy đi đâu. Tựa hồ cảm giác được không khí quỷ dị, đại miêu cùng tiểu miêu buồn bực đi qua đi lại.

Không chú ý đến sự quỷ dị trong căn phòng, Bạch Liên Quân nhìn gương mặt tiểu mỹ nhân trên giường, tặc lưỡi. “Đẹp, đẹp, thật sự rất đẹp! Đáng tiếc, đáng tiếc…”

“Thế nào?” Cơ hồ là những lời thoát ra từ kẽ răng.

Ngẩng đầu liếc Phong Lãnh Tà một cái, Bạch Liên Quân lắc lắc đầu, hỏi: “Hắn là gì của ngươi?”

Phong Lãnh Tà hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý.

“Ngươi không nói, ta cũng không muốn nói!” Bĩu môi nói một câu, tay còn cầm lấy bàn tay Phong Trần Nhi không buông.

Lôi, Điện, Phong, Hỏa bốn người không hẹn mà cùng chạm vào chuôi kiếm nơi thắt lưng, Phong Lãnh Tà vươn tay, trong phút chốc, cuốn Phong Trần Nhi vào trong lòng hắn.

Bạch Liên Quân nuốt nước miếng: “Keo kiệt!”

“Nói—-” Phong Lãnh Tà gần như là khẩu khí ra lệnh.

“A.” Bạch Liên Quân không sợ chết duỗi thắt lưng, đi về phía Y giả vẻ mặt nghiêm túc, khoác vai y, dựa vào Y giả nói: “Người khác sợ kiếm của Phong Lãnh Tà ngươi, nhưng Bạch mỗ không sợ! Đại sư huynh, ngươi hẳn là biết sư đệ là loại không sợ chết nhất chứ?”

Gã xoa xoa vai Y giả làm y không mở miệng không được. “Không sai, ngươi không sợ chết nhất! Khi sư phụ còn sống, người thử độc dược đều là ngươi đầu tiên! Phát hiện thảo dược mới, ngươi là người thứ nhất nếm thử. Ngươi thậm chí thích dưỡng độc trùng mà không sợ bị cắn!”

“Ai nha! Đại sư huynh! Không thể tin được ngươi còn nhớ rõ công tích vĩ đại của ta! Thật xấu hổ a!” Gã nhăn nhó đấm một phát lên lưng Y giả.

Da mặt Y giả giật giật, thân cứng đờ như đá.

Phong Lãnh Tà lãnh ngạnh mở miệng. “Hắn — là con ta.”

Bạch Liên Quân còn đang nhăn nhó, nghe những lời này xong thiếu chút nữa thì sặc nước miếng, ho mạnh, gã không dám tin hét lớn: “Gạt người sao? Ngươi… ngươi… Phong Lãnh Tà, người lừa người khác nhưng không thể lừa Bạch mỗ! Nhìn bộ dáng quý trọng của ngươi với hắn, ta còn nghĩ hắn là tiểu tình nhân của ngươi cơ! Ha ha, tiếc là một nam nhân!”

Ánh mắt như hàn kiếm bắn về phía gã, lưng Bạch Liên Quân phát lạnh, gã sờ sờ mũi, nhìn đảo quanh một hồi gương mặt Phong Lãnh Tà với Phong Trần Nhi, gã chợt bừng tỉnh ngay. “Ai nha nha! Quả thật là phụ tử! Mi kia, thần ( đôi môi) kia, mũi kia, sách sách, cực kì giống ngươi! Nãy giờ làm sao lại hoàn toàn không phát hiện ra? Ai ai ai —-?”

“Ngươi có nói hay không?”

Bạch Liên Quân vội nói: “Nói, nói, Phong trang chủ cũng nói rồi, Bạch mỗ sao dám không cho biết.”

Chuyển đến bên cạnh bàn trà, ngã một chén, thanh thanh giọng nói, lúc này mới nhướng nhướng mí mắt, chậm rãi mở miệng: “Đáp án là ——- khó giải!”

“Ngươi—–”

Những người khác chấn động toàn thân, gắt gao theo dõi hắn.

Bạch Liên Quân quán quán hai tay, vô tội nói: “Sao lại nhìn ta như thế? Ha hả, Bạch mỗ tuy được người giang hồ tôn xưng là thần y, nhưng ta là người, không phải là thần, chung quy cũng có thời điểm chữa không được, y cũng không giỏi.”

Y giả nuốt tức giận, cứng nhắc hỏi: “Nếu ta nhớ không lầm, độc này… ngươi đừng quên là vào năm mười tám tuổi ngươi nghiên cứu, chế tạo ra!”

Bạch Liên Quân khoa trương vỗ tay tán thưởng, thâm tình nhìn Y giả, cả kinh nói: “Đại sư huynh, nguyên lai… nguyên lai ngươi còn nhớ rõ?”

Phong Lãnh Tà nhíu hai hàng lông mày, Y giả thở dài, biết Trang chủ trong lòng không vui.

“Độc là do ngươi chế, giải dược… ngươi chắc chắn có.” Y nhìn Bạch Liên Quân đang không ngừng cợt nhả.

“Ha hả, theo lý thì như vậy.” Bạch Liên Quân ngây ngô cười, “Đáng tiếc… hiện giờ ta giải không được độc này nha! Không nói gạt ngươi, lúc trước ta chế độc, đồng thời cũng chế giải dược, nhưng…”

“Sao?”

“Trước đây không lâu, có người dùng số tiền lớn mua rồi. Ha hả, ngươi biết ta yêu nhất là vàng bạc mà.”

“Người nào mua đi?”

Bạch Liên Quân nhún nhún vai. “Không biết.”

“Ngươi —–” Y giả trừng hắn, Bạch Liên Quân lại híp mắt, ngáp dài.

“Ngươi không thể tái chế giải dược?” Y giả hỏi lại.

“Không thể.” Bạch Liên Quân không kiên nhẫn huy phất tay. “Trong giải dược có một vị chỉ tìm được vào cuối thu, hiện giờ là mùa xuân, không cách nào có thể tìm ra! Vả lại, thiếu niên này nhiều nhất chỉ có thể kéo dài một tháng.”

Y giả giật mình sửng sốt.

Phong Lãnh Tà ôm chặt nhân nhi trong lòng ngực, cắn chặt khóe môi, nhắm mắt, nghiêng mình phi đi, nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Dưới sự kinh ngạc của Bạch Liên Quân, bốn người Lôi Phong Hỏa Điện cùng hai bạch hổ chạy ra ngoài.

Y giả liếc người bên cạnh mình một cái, xoay người rời đi. Một hồi lâu sau Bạch Liên Quân mới hoàn hồn, hướng về phía y hét lớn: “Đại sư huynh, có rảnh lại đến chơi nha! Đúng rồi, giải dược ở trong tay một nữ nhân! Đẹp nhất là —–”

Cũng không biết đối phương có nghe được hay không, Bạch Liên Quân gãi gãi đầu, xoay người về phía giường.

Chạm lên tấm chăm nhung tơ mềm mại, tâm tình không hiểu sao có chuyển biến tốt.

“Hồng nhan bạc mệnh nha! Quân mạc vong, mạc vong quân… Anh hùng nan quá mỹ nhân quan mà!”

Đệ lục chương hoàn.

Note:

*Quá giang chi tức: Đông Tấn vương triều thành lập tại Giang Nam xong, Bắc phương sĩ tộc ồ ạt kéo về Giang Nam. Khi đó có người nói “quá giang danh sĩ nhiều như cá diếc”. Sau này “quá giang chi tức” dùng để hình dung nhiều nhưng hỗn loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.