Tịch dương kỷ độ, đoạn trường phiến phiến ửng hồng, từ tâm ai xót?
Kỷ độ từ tâm, từ tâm kỷ độ (Mấy độ từ tâm – Từ tâm lại được mấy lần). Bạch Liên Quân tuy có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, nhưng hắn vô tình không thua gì Phong Lãnh Tà. Thường nói, người làm nghề y trong lòng nhân từ, thấy đau thì trị, thấy bệnh thì chữa. Nhưng Bạch Liên Quân hoàn toàn ngược lại. Hắn tuy một thân tuyệt học, nhưng người bệnh đến khám và chữa thì không có mấy. Những kẻ đó đều là những người sắp bước đến cửa địa ngục, gặp được Bạch Liên Quân đang lúc tâm tình không tốt, thuận tay kéo từ Quỷ môn quan trở về.
Không sai, Bạch Liên Quân chỉ lúc nào tâm tình không tốt thì mới có thể cứu người. Nhưng thời điểm tâm tình hắn không tốt thật sự quá ít. Bình thường, tâm tình hắn vô cùng du khoái. Tiền tài dùng không hết, hồng phấn tri kỷ không đếm được, cả đời phong lưu, rượu ngon trên tay, mỹ nhân trong ngực, một kẻ phóng đãng không kiềm chế được như thế, lúc nào là lúc không vui sướng?
Độc trên người Phong Trần Nhi, Y giả (thầy thuốc) đã vô phương giải. Độc này lợi hại, chỉ có Bạch Liên Quân có thể giải chăng?
Mọi thứ, chỉ có thể sau khi gặp mà định đoạt.
— o0o —
Trên đường, một mã xa xa hoa vững vàng phi như bay, bánh xe vang lên những tiếng “Cô lộc”.
Theo dáng vẻ bên ngoài của mã xa cũng có thể nhìn ra được, mã xa này là kẻ không tầm thường mới có thể có, toàn thân đỏ tía, nước sơn đều toát ra vẻ cao quý thâm trầm, do bốn con ngựa vẻ ngoài giống nhau kéo, nhanh và vững. Trước sau mã xa đều có hai kẻ cưỡi ngựa. Đi ở phía trước là hai thanh niên y phục một thanh một tím, phía sau là một đỏ một lam, một hàng đi trên đường lớn, phất lên vô số bụi bặm, nhanh chóng hướng về phía Tây.
Trong xe ngựa rộng lớn, hai bạch hổ trưởng thành nằm ngang, chiếm một phần ba khoang xe. Không gian rộng rãi, bày ra một bàn trà cố định, ám cách, chăn lụa, ở bên trái bạch hổ, một thiếu niên suy nhược vẻ mặt tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp nằm ngủ trên một chiếc giường mềm mại nhung tơ. Một thảm lông xanh ngọc mềm mại trên người thiếu niên, phủ lên thân thể tuyệt đẹp. Bên cạnh thiếu niên là một nam tử tuấn mỹ đạm mạc. Hắn khẽ gẩy bếp lò nhỏ, làm khoang xe càng ấm áp, thỉnh thoảng đôi mắt như băng phách lại liếc về phía thiếu niên đang mê man.
Trong khoang xe tĩnh lặng, bạch hổ lười biếng ngáp dài, trong đó một con chuyển hướng nhìn thiếu niên đang mê man, vươn lưỡi thương tiếc liếm liếm gò má tuyết trắng.
Mã xa? Phong Trần Nhi tò mỏ đảo mắt quan sát khoang xe rộng lớn. Nó chưa bao giờ được ngồi mã xa mà. Trên sách xem qua không ít đồ hình, nhưng không biết trên mã xa lại có thể nới rộng thành một căn phòng nhỏ, xe chạy thật sự cân bằng, không cảm thấy xóc như thế này.
“Thiếu chủ tỉnh?” Thanh âm từ sau mành không xa truyền đến, đồng thời mành bị một bàn tay thon dài xốc lên, một nam tử vẻ mặt cung kính xuất hiện. Xuyên qua những khe hở của mành, có thể trộm thấy sau mành cũng là một phòng nhỏ, có bếp lò, trên bếp còn đang ngao dược, mành được vén lên, dược hương lập tức bay vào.
Nguyên lai mã xa rộng rãi này được phân làm hai khoang xe. Khoang phía trước có thể chứa hai người nằm, khoang sau như một căn phòng nhỏ hoa lệ, chứa mười người cũng không thành vấn đề.
Phong Trần Nhi đang nằm trong lồng ngực Phong Lãnh Tà, đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn xa lạ.
“Ngô —–” tham lam ngậm viên đường ngọt lịm, nó cảm kích nhìn phụ thân.
Gương mặt Phong Lãnh Tà vẫn lạnh băng như trước, nhưng trong mắt tựa hồ có thêm điều gì nữa. Ngón tay như có như không vuốt ve lòng bàn tay nó.
Trong lòng bàn tay truyền đến từng luồng nhiệt khí, Phong Trần Nhi không có khả năng hờ hững, nó yên lặng nắm tay lại, bao trọn những ngón tay của nam nhân, nam nhân khẽ nhướn mắt, không có rút ra, mặc cho nó nắm.
“Di?” Phong Trần Nhi bất khả tư nghị (cũng như là “tác bất khả tư nghị” hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”) tròn mắt.
Phong Lãnh Tà mặt không chút thay đổi nghiêng đi. Phong Trần Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn thanh triệt như nước, nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nam nhân, nam nhân liếc mắt, đôi mắt băng phách nhìn thẳng lại nó, Phong Trần Nhi khẽ nhếch khóe miệng, buồn cười vùi vào trong lòng nam nhân làm hắn nhíu mày kiếm.
Mày kiếm Phong Lãnh Tà nhíu lại sâu hơn, bạch hổ nằm yên lặng ở một bên cũng không khỏi tiến đến.
Sau khi hơi thở dần dần bình thường, Phong Trần Nhi cảm thấy đại miêu tiểu miêu đến gần liền quay đầu, cười với chúng: “Yên tâm… ta không sao…”
Đại miêu ư hử vài tiếng, Phong Trần Nhi nhu hòa nhìn, trong mắt ngấn lệ, nhớ tới mẫu thân của đại miêu và tiểu miêu đã qua đời ba năm trước. Trước kia bạch hổ còn bị nó lầm thành mèo lớn, là bạn bên cạnh phụ thân từ hồi nhỏ, nhưng mệnh hổ lại đoản, đến lúc liền đi. Khi nó chết, tiểu miêu và đại miêu gầm thật lâu. Nó nhìn, kìm không được lệ rơi lã chã. Sinh mệnh sao mà vội vàng thế? Nhũ mẫu bầu bạn với nó hơn mười năm, cuối cùng cũng bị thần gọi về. Hiện giờ chính mình…
Nó yếu ớt nhìn phụ thân.
Tựa hồ biết nó suy nghĩ cái gì, nam nhân lạnh băng nghiêm mặt, cứng nhắc nói: “Ngươi không có chuyện gì.”
Phong Trần Nhi không kìm được, lệ tuôn rơi, mấp máy môi nói: “Ta… muốn ở tại bên cạnh người… cứ như vậy…”
Phong Lãnh Tà âm trầm nhìn, cầm bàn tay của Phong Trần Nhi đặt ở bên môi vuốt nhè nhẹ: “Ngươi muốn ở bên ta, thì phải sống.”
“Phụ thân…” Lệ tựa hồ càng nhiều.
Đôi môi ấm áp phút chốc dừng lại trên mắt nó, nam nhân hôn lên những giọt lệ, nó quên cả chớp mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Chân núi Hoa Sơn, một nhà sàn nhỏ bé gần bên con suối nhỏ.
“Kỷ độ từ tâm” Bạch Liên Quân phi thường không vui!
Một tháng! Ước chừng một tháng, tâm tình của gã như thời tiết đang có sấm sét, vô cùng ác liệt.
Trải qua hai mươi lăm năm, chưa bao giờ giống như hiện tại, tâm tình tồi tệ hận không thể đem tất cả bệnh nhân cận kề cái chết cứu sống lại!
Nguyên bản, gã có tiền tài tiêu xài không hết, rượu ngon uống không xong, mỹ nữ nhiều như quá giang chi tức* — nhưng gần đây không biết vì sao, liên tiếp mất tiền! Tiền đã làm mất, đến quán ăn thì không uống được rượu ngon! Tâm buồn vô hạn, muốn tìm mỹ nhân giải sầu, mỹ nhân lại bị khách tầm hoan khác bao!
Không tiền, không rượu, không mỹ nhân, ngày hôm đó quả thật khổ không kể xiết!
Trong tay cầm một thiếp tử đỏ tía, nhìn đi nhìn lại, bạch y nam tử thuận tay liệng lên trên bàn, thân thể thon dài dựa vào ghế bên cửa sổ, xuân hoa lãng mạn bên ngoài, thanh âm trong trẻo đột nhiên xướng lên:
“Hồ nước xanh nhạt gió ấm bay, còn nhớ chân ngọc hồi sơ ngộ. Lặp đi lặp lại trong đầu tiếng hát mềm nhẹ như đàn tranh, vũ điệu thắt lưng hồng xoay chuyển.
Ngọc câu lan hạ hương giai bạn, say không biết tà nhật vãn. Lúc ấy ta cùng người thưởng hoa, thời gian không còn một nửa!”
Lôi cùng Hỏa lui bước về phía sau, cùng lúc Phong và Điện đi đằng sau cũng xuống ngựa tiến đến.
Bạch Liên Quân tức giận phừng phừng trừng mắt nhìn kẻ to gan trước mắt. Khi nhìn đến gương mặt nghiêm nghị ngoài cười nhưng trong không cười của Y giả, gã nhíu mày, liếc mắt cay nghiệt. “Ai nha! Ta nói là người phương nào, nguyên lai là Đại sư huynh không ra gì của ta nha! Ha hả a, Đại sư huynh không nên thân, ngươi và ta mấy năm không gặp, hôm nay gặp lại càng thấy xa lạ.”
Y giả khí định thần ngưng, không bị ngôn ngữ châm chọc của gã làm tổn thương chút nào. Hai tay ôm quyền, Y giả nói: “Ta từ ‘Ngự Phong sơn trang’, thỉnh ‘Kỷ độ từ tâm’ cứu Thiếu chủ.”
Hai tay Bạch Liên Quân khoanh trước ngực, đôi mắt thượng phiên. “Ha hả, Đại sư huynh của ta, không thể tin được kẻ không ra gì như ngươi lại là đại phu của ‘Ngự Phong sơn trang’? Ha ha, không biết y thuật nông cạn của ngươi có hay không chữa được người chết?”
Bạch Liên Quân nhìn trong lòng Phong Lãnh Tà. “Sách sách, sắc mặt xám ngắt, khí hư như tơ, mỹ nhân bệnh thế này thật khiến người khác đau lòng.”
Phong Lãnh Tà cản lại, gương mặt lãnh nghễ.
Sờ sờ cằm, Bạch Liên Quân phiêu mắt qua Y giả, nhìn lại mỹ nhân đau bệnh trong lòng Phong Lãnh Tà, thở dài, nói: “Được rồi! Được rồi! Coi như các ngươi gặp may, tới đúng lúc Bạch mỗ tâm tình tồi tệ! Ha hả, huống chi, Bạch mỗ xưa nay chỉ thiên vị mỹ nhân…”
Không tái kiếm chuyện, thỉnh những kẻ liên can vào nhà.
Nhìn thoáng chiếc giường đơn bạc chỉ có một lớp chăn, Phong Lãnh Tà chọn một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, ôm Phong Trần Nhi trong ngực hắn.
Bạch Liên Quân không hờn giận nói: “Để người bệnh nằm lên giường đi.”
Phong Lãnh Tà không để ý đến gã.
Bạch Liên Quân trừng mắt. “Sao, chê giường ta không tốt?”
Y giả ho một tiếng, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, ôm chăn nhung tơ vào nhà, Hỏa đứng gần giường nhận lấy, trải trên chiếc giường đơn bạc của Bạch Liên Quân, trải xong, lui sang một bên, Phong Lãnh Tà lúc này mới đem Phong Trần Nhi đang mê man nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Bạch Liên Quân há hốc miệng, hồ nghi nhìn chằm chằm vào Phong Lãnh Tà thần sắc đạm mạc. Có lầm không vậy? Người xưng Phong Lãnh Tà giang hồ đệ nhất vô tình kiếm thật là nam nhân trước mắt quý trọng mỹ nhân này sao? Mặc dù hắn hầu như hờ hững, nhưng trong động tác đều ẩn chứa một tia ôn nhu.
Bạch Liên Quân quán quán hai tay, vô tội nói: “Sao lại nhìn ta như thế? Ha hả, Bạch mỗ tuy được người giang hồ tôn xưng là thần y, nhưng ta là người, không phải là thần, chung quy cũng có thời điểm chữa không được, y cũng không giỏi.”
Y giả nuốt tức giận, cứng nhắc hỏi: “Nếu ta nhớ không lầm, độc này… ngươi đừng quên là vào năm mười tám tuổi ngươi nghiên cứu, chế tạo ra!”
Bạch Liên Quân khoa trương vỗ tay tán thưởng, thâm tình nhìn Y giả, cả kinh nói: “Đại sư huynh, nguyên lai… nguyên lai ngươi còn nhớ rõ?”
Phong Lãnh Tà nhíu hai hàng lông mày, Y giả thở dài, biết Trang chủ trong lòng không vui.
“Độc là do ngươi chế, giải dược… ngươi chắc chắn có.” Y nhìn Bạch Liên Quân đang không ngừng cợt nhả.
“Ha hả, theo lý thì như vậy.” Bạch Liên Quân ngây ngô cười, “Đáng tiếc… hiện giờ ta giải không được độc này nha! Không nói gạt ngươi, lúc trước ta chế độc, đồng thời cũng chế giải dược, nhưng…”
“Sao?”
“Trước đây không lâu, có người dùng số tiền lớn mua rồi. Ha hả, ngươi biết ta yêu nhất là vàng bạc mà.”
“Người nào mua đi?”
Bạch Liên Quân nhún nhún vai. “Không biết.”
“Ngươi —–” Y giả trừng hắn, Bạch Liên Quân lại híp mắt, ngáp dài.
“Ngươi không thể tái chế giải dược?” Y giả hỏi lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]