Tuy rằng rõ ràng cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng mà dù sao cũng không có bằng chứng. Huống hồ cho dù có bằng chứng cũng không có tư cách để nói cái gì, vì vậy Thẩm Tu Lâm đành phải trước tiên tích đầy một bụng oán khí, mím mím môi như một cô vợ nhỏ đáng thương, thả Diệp Hi ra, cho cậu đi vào biệt thự.
Để hai người có thể thuận tiện nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã sớm dặn dò người hầu và bọn cận vệ lui xuống, cả tòa biệt thự rộng đến mức làm người ta giận dữ giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ.
"Đúng rồi." Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Thẩm Tu Lâm được voi đòi tiên yêu cầu: "Có thể cho em một căn phòng ngủ được không? Hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta mấy ngày này nhất định phải ngủ chung..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc cắt ngang: "Không thể."
Diệp Hi phiền muộn: "Tại sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai đó, bên trong căn biệt thự này cũng phải có hơn vạn gian phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều: "Ngủ cùng anh."
Diệp Hi ngẩn ra: "Tại sao, anh đừng nói với em là để..."
Thẩm Tu Lâm quăng hết mặt mũi, ngay thẳng đáp lời: "Để thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Diệp Hi mặt đỏ như cua hấp, lẩm bẩm: "Ôi đệt, anh thật đúng là..."
Thẩm Tu Lâm đạm nhiên hoàn thành câu nói: "Thật đúng là không biết xấu hổ."
Lời Diệp Hi muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/397002/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.