Thẩm Tu Lâm biểu tình như bị thương, u oán nói: "Ha ha, câu dẫn xong liền không chịu trách nhiệm."
Diệp Hi oan như tuyết tháng sáu: "Em căn bản không nhớ gì mà!"
Ôi trời ơi, thế nhưng lại bị Thẩm Tu Lâm nhìn thấy cảnh tượng mình bung lụa ở nhà, Diệp Hi rất muốn đập đầu vào tường tự sát một chút!
"Vậy sau đó em còn luôn bán manh với anh làm gì?" Thẩm Tu Lâm âm trầm bổ sung.
"Em bán manh với anh bao giờ!" Diệp Hi vô tội trợn to mắt.
Thẩm Tu Lâm nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy bây giờ em cũng đang bán manh với anh đó."
Diệp Hi: "..."
Rõ ràng chính là do anh não bổ quá độ mà, Thẩm tổng!
Từ sau đêm ấy, Thẩm Tu Lâm liền bắt đầu không kìm được lòng để ý nhất cử nhất động thường ngày của Diệp Hi ở công ty. Tuy rằng thái độ Diệp Hi đối với hắn vẫn là hết sức tôn kính, lúc nói chuyện cũng luôn vô cùng cẩn thận, trên thực tế không khác gì lúc trước, thế nhưng rơi vào trong mắt Thẩm tổng xuân tâm nhộn nhạo, Diệp Hi quả thực mỗi hơi thở đều mang theo kiều suyễn buff, mỗi một cái chớp mắt đều giống như đang quăng mị nhãn cho mình!
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm trời sinh một khuôn mặt than, không quen biểu đạt cảm xúc, hơn nữa vô cùng lo sợ bị Diệp Hi từ chối nên vẫn luôn chôn chặt phần tình cảm này trong lòng. Đến trước khi xuyên qua, hành động duy nhất hắn làm được ngoại trừ mượn cớ bắt nhân viên đi làm muộn cưỡng ép Diệp Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/397003/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.