Sau khi chào tạm biệt vị vương tử cứ mãi lưu luyến mình, Diệp Hi liền đi tới phòng của đạo tặc Thác Bạt.
Để đảm bảo ba nam phụ này không gặp mặt nhau, cậu đã cố ý phân tán nơi ở của bọn họ ra. Mặc dù khoảng cách không xa lắm nhưng ít nhất không đến nỗi vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy nhau.
Cứ đi đi lại lại giữa cái chợ nam phụ thế này, tâm tra thụ cũng rất là mỏi mệt.
Đẩy cửa phòng đạo tặc ra, không ngoài dự đoán của Diệp Hi, hắn ta vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn nhà. Quần áo cơ bản đã khô, mái tóc đỏ rực rỡ dài đến ngang eo phong nhã buộc lại khoát lên ngực, quần áo tinh xảo lộng lẫy, nhìn qua quả thực giống như là sắp đi dự tiệc, căn bản không giống đạo tặc chút nào.
Diệp Hi ngựa quen đường cũ khẽ gọi: "Tỉnh lại đi."
Chỉ trong chớp mắt, đạo tặc đang nằm trên thảm trải sàn đột nhiên biến mất. Một bàn tay lạnh như băng thò ra từ sau lưng Diệp Hi, ôn nhu sờ lên cổ cậu, động tác kia lưu luyến chẳng khác nào tình nhân âu yếm, nhưng lại mơ hồ tản ra cảm giác uy hiếp. Cùng lúc đó, hai cánh môi lành lạnh như gần như xa kề sát vành tai Diệp Hi, ngả ngớn nói: "A, sao lại có một tiểu bảo bối ở đâu ra thế này?"
Diệp Hi lập tức giơ hai tay lên, dùng giọng nói yếu ớt vô hại nhưng cũng hết sức ỏn ẻn nói rõ chính mình đã cứu đạo tặc lên như thế nào.
Bởi vì dạo gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/397001/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.