Chương trước
Chương sau
Bên kia, Lục Ngôn Khanh ngẩng đầu nói, “Nàng không có việc gì đâu.”
Nghe được hắn nói thế, đột nhiên Tiểu Hồ đứng lên đi tới bên giường rồi ngồi quỳ xuống.
Nàng vươn tay ra cầm lấy cổ tay của người hầu.
Tiểu Hồ nhắm mắt lại cảm thụ tỉ mỉ một chút, quả nhiên sinh mệnh lực của hầu gái giống như con sông được chứa đầy nước một lần nữa, đã khôi lục lại.
Hầu gái có tên Carma này không có việc gì, ý niệm này làm nàng như trút được gánh nặng, nàng cúi đầu.
“Ngôn Khanh, con đi phủ Thánh Nữ xem xét tình huống đi.” Ngu Sở phân phó, “Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì không cần hỗn chiến, chỉ cần đưa đại sư và các sư đệ của con mang về là được.”
Lục Ngôn Khanh gật đầy rồi xoay người rời khỏi từ ô cửa sổ.
Ngu Sở thu lại ánh mắt thì nhìn thấy Tiểu Hồ đang ngồi quỳ bên giường còn cằm thì chống lên bên cạnh.
Rõ ràng là sở hữu khuôn mặt gợi cảm đến mê muội lại cố tình đáng thương vô cùng như tiểu hài tử vậy.
Ngu Sở và Cốc Thu Vũ nhìn nhau, Cốc Thu Vũ đi qua nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai của Tiểu Hồ.
“Trước để nàng nghỉ ngơi một lúc rồi nàng sẽ tỉnh lại thôi.” Tiểu Cốc nhỏ giọng an ủi, “Sư đệ của tỷ sẽ trông coi nơi này, muội và tỷ đi một phòng khác thay y phục sạch sẽ đã.”
Đối mặt với người mà Tiểu Hồ có thể tin tưởng được nàng lại ngoan như búp bê vậy, được Cốc Thu Vũ kéo sang phòng cách vách thay y phục.
Hai nữ hài đi vào phòng, Cốc Thu Vũ đóng cửa lại rồi mở túi ra tìm y phục. Tiểu Hồ đứng ở nơi mà Tiểu Cốc buông tay, cứ đứng dại ra xuất thần ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cốc Thu Vũ tìm được xiêm y của mình và đặt ở một bên, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của Tiểu Hồ.
Tiểu Cốc cũng không còn cách nào khác bèn duỗi tay kéo nữ hài qua để nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó lấy ra bồn gỗ ở bên cạnh và dùng khăn tay tẩm nước rồi giúp Tiểu Hồ lau khô vết máu trên mặt và cổ.
“Dọa đến muội sao?” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Hồ vẫn không nói một lời mà chỉ cắn môi, biểu cảm vẫn luôn ở trạng thái dại ra, dường như không ai có thể tham tiến vào thế giới của nàng được.
Khi lau mặt, Cốc Thu Vũ có cơ hội lại gần và thấy được cổ của nàng.
Trên cổ của Tiểu hồ có thứ cùng loại với phù chú ấn màu đen, mới nhìn qua thôi cũng biết đó không phải là thứ tốt gì.
Cốc Thu Vũ vẫn chỉ nhìn mà không nói gì.
Giúp nàng lau mặt xong, Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng hỏi, “Cởi y phục trên người của muội xuống rồi thay y phục của tỷ nhé, đều là mới cả, rất sạch sẽ --- Muội có thể mặc hay không?”
Thực rõ ràng, Tiểu Hồ sẽ không.
Ngày thường lúc nàng bị nhốt lại cũng chỉ được mặc y phục thô ráp ngắn tay giống với y phục cho nô ɭệ, đến khi giả trang thành Thánh Nữ lại có người khác trang điểm cho. Nói nghiêm túc thì nàng không được tự mình mặc qua y phục đứng đắn nào.
Sau khi Tiểu Hồ cởi xiêm y, Cốc Thu Vũ không nhịn được nhăn mi lại.
Trên da thịt trắng nõn của nữ hài là chú ấn màu đen kia đang trải rộng, toàn thân từ trên xuống dưới có khoảng mười cái.
“Đây là cái gì?” Cốc Thu Vũ nhẹ nhàng hỏi, “Nó có làm đau hay không?”
Tiểu Hồ lắc đầu.
“Ngoan ngoãn ở nhà sẽ không đau.” Nàng đáp.
Không biết nữ hài nghĩ tới cái gì mà biểu cảm trở nên ảm đạm hơn.
Cốc Thu Vũ sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nàng bèn giúp nàng thay từng cái.
Hai người cùng tuổi, Cốc Thu Vũ là một cô nương phát dục thật sự bình thường nhưng khi váy áo của nàng được Tiểu Hồ mặc vào thì hoàn toàn không mang lại cùng một hiệu quả.
Dáng người của Tiểu Hồ mềm mại thướt tha, phập phồng quyến rũ, cho dù là xiêm y rất đứng đắn của nữ tử khi mặc ở trên người nàng cũng sẽ có cảm giác thướt tha gợi cảm.
Nhưng khí chất cả người của nàng quá thuần túy, tóm lại nàng trời sinh mang theo sự gợi cảm.
Đây là thiên phú của chủng tộc sao?
Cốc Thu Vũ che miệng lại nhìn Tiểu Hồ; bỗng nhiên nàng đã hiểu ra vì sao nhiều thoại bản có nói trong số mệnh của hoàng đế, thư sinh, hòa thượng đều sẽ bị hồ ly mê hoặc không trốn thoát được.
Quả thực là hồ yêu quá đẹp, loại này đẹp mà không tự biết, cảm giác đơn thuần mà lại gợi cảm quả thực làm người như đang uống rượu, xem một cái là trong lòng liền say.
Cảm nhận được hơi thở của Cốc Thu Vũ có vấn đề, Tiểu Hồ quay đầu lại, lông mi thon dài hơi chớp chớp vẻ nghi hoặc nhìn về phía nàng.
“Không, không có việc gì!” Bỗng nhiên Tiểu Cốc hoàn hồn, nàng nhẹ nhàng dò hỏi, “Tiểu hồ ly, muội có nguyện ý ở một mình với sư tôn của tỷ trong chốc lát hay không?”
Hình như sợ nàng hiểu lầm nên Cốc Thu Vũ vội vàng nói tiếp, “Sư tôn của tỷ là người tốt, người sẽ trợ giúp muội, giống như trước kia người trợ giúp tỷ vậy.”
Tiểu Hồ rũ lông mi xuống, hình như nàng nghĩ nghĩ điều gì rồi sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lập tức Cốc Thu Vũ nhảy nhót lên, chỉ cần Tiểu Hồ đồng ý nói chuyện thì việc này liền thành công một nửa --- Nàng tin tưởng vững chắc sức quyến rũ của sư phụ, không ai có thể cự tuyệt sự trợ giúp của người, không có người!
“Vậy muội cứ ngồi ở chỗ này đợi tỷ nhé, tỷ quay lại ngay bây giờ!” Cốc Thu Vũ lập tức dặn dò.
Nàng bước chân nhẹ nhàng mở cửa rời đi.
Tiểu Hồ ngồi ở bên cạnh bàn cúi đầu, một lát sau thì nghe được tiếng bước chân trầm ổn khác với bước chân của Tiểu Cốc đang vang lên, cửa bị mở ra rồi lại đóng lại, một người ngồi đối diện với nàng.
“Ta là Ngu Sở.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Hồ.” Tiểu Hồ nhỏ giọng trả lời.
Thậm chí nàng còn không ý thức được đây căn bản không được xem như là cái tên.
“Tiểu Hồ.” Ngu Sở nhìn chăm chú vào nàng rồi thành khẩn hỏi, “Ta là một người tu tiên, ta có năng lực giải quyết tất cả khốn cảnh trước mắt của con chỉ cần con nguyện ý --- Con nguyện ý không?”
Tiểu Hồ ngây người một lúc rồi sau đó nàng cắn môi gật đầu nhẹ nhàng.
“Vậy con nguyện ý chia sẻ với ta một chút về việc đêm nay đã xảy ra chuyện gì được không?” Ngu Sở ôn hòa nói, “Tất cả mọi chuyện, chỉ cần những chuyện khắc sâu vào ký ức đều có thể.”
Tiểu Hồ im lặng một lúc lâu mới kể lại một cách đứt quãng những chuyện mới phát sinh.
Thực rõ ràng nàng cũng không quá am hiểu chuyện tự thuật cùng người khác. Có lẽ ở hoàn cảnh trước đó cũng không có người thật tình nghe nàng nói chuyện.
Ngu Sở nghe xong một lần rồi xác định một chút --- Tuy Tiểu Hồ rất đơn thuần ngây thơ nhưng không phải là đứa ngốc.
Thậm chí nhìn nhận từ góc độ kể lại của chính nàng thì tư duy logic của nàng vẫn luôn rõ ràng, chẳng qua là bị Harik lừa bịp mà thôi.
Thời điểm Tiểu Hồ nhớ tới ở trong tầng hầm ngầm Harik muốn gϊếŧ người hầu Carma trước mặt nàng thì vẻ mặt của nữ hài trở nên mờ mịt và thống khổ, nàng ôm lấy đầu mình.
Tuy rằng Tiểu Hồ không có thói quen tự thuật cho nên nói đến tiền căn lại không đáp hậu quả, nhưng Ngu Sở đã nghe rõ ràng đại khái.
Trước đó nàng còn đang suy đoán nữ nhân mà Tiểu Hồ bỗng nhiên cứu ra là ai, dựa theo sự miêu tả của nữ hài thì nữ nhân tên là Carma này hẳn là hầu gái đối với nàng rất tốt trong phủ đệ của Thánh Nữ.
Hơn nữa xem xét từ chuyện Carma có thể thả chạy Tiểu Hồ thì có lẽ nàng cũng tinh thông một ít phù chú chi thuật.
Tiểu Hồ được Harik nuôi lớn nên không rành thế sự, Harik sẽ càng dạy dỗ nàng một ít chuyện thường thức không đúng đắn, để nàng cảm thấy chính mình nên bảo hộ phụ thân và muội muội, nghe theo phụ thân nói.
Nàng đơn thuần nhưng với bản năng hồ yêu thì càng làm nàng có thể phát hiện ra bản tính của một người đang che giấu.
Có lẽ nàng đã sớm cảm thụ được thực ra Harik và Iguli cũng không yêu nàng, nhưng nàng lớn lên từ từ nhỏ ở nơi này nên nguyện ý để Harik lừa gạt mình đi làm những chuyện chỉ có thể nhận được vài câu khích lệ hời hợt của gã.
Nhưng nàng cũng rất thích nữ hầu gái đối tốt với nàng này. Cho nên khi Harik động thủ chém người ở trước mặt nàng thì cũng chém nát luôn ảo tưởng của Tiểu Hồ đối với gã.
Chưa nói đến Harik dùng lý do để kiềm chế nàng đã không chịu nổi một kích.
--- Gã nói người một nhà phải giúp đỡ nhau cho nên cần bảo vệ muội muội.
Nhưng nếu nàng và bọn họ không có quan hệ thì sao?
“Ta muốn biết ta là ai, phụ mẫu ta lại là ai.” Tiểu Hồ thấp giọng.
“Con không muốn biết vì sao Harik làm chuyện như vậy mà chỉ muốn biết chính mình là ai thôi sao?” Ngu Sở hỏi.
Tiểu Hồ gật đầu.
Hình như nàng hiểu lầm ý của Ngu Sở, cho rằng chính mình chỉ có thể lựa chọn một lần cơ hội được trợ giúp.
“Carma nói người nhà chân chính không phải là dạng này.” Tiểu Hồ nhỏ giọng, “Ta muốn biết nhà của bản thân ta ở đâu.”
Ngu Sở thở dài một tiếng.
Nàng biết những hài tử như Tiểu Hồ thực ra cực kỳ nhạy bén, rất dễ dàng phân biệt được đối phương có lừa gạt mình hay không. Cho nên nàng kể lại những chuyện phát sinh trước đây một cách ôn hòa.
Ngoại trừ hệ thống mà bản thân nàng mang theo và chuyện đã xem qua kịch bản Tây Vực ra thì Ngu Sở cố gắng hết sức kể lại tất cả mọi chuyện.
Từ tiên đoán đến việc bọn họ điều tra khắp nơi thẳng đến chuyện phát hiện ra chùa miếu và cuối cùng đã biết thận phận của nàng cho đến đêm qua.
“Chúng ta biết thân phận của con nhưng sợ vì con đã bị Harik lừa gạt quá sâu sẽ không nhận sự trợ giúp của chúng ta cho nên Huyền Biện đại sư tự mình đi phủ Thánh Nữ tìm hiểu tin tức, hy vọng có thể tiếp xúc được với con.”
Ngu Sở nói tiếp, “Không nghĩ tới Harik có tật giật mình, sợ đại sư nói chân tướng cho con biết nên buổi tối mới khiến xôn xao lên như vậy --- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì phải chờ các đồ đệ của ta trở về mới biết được.”
Kỳ thật Ngu Sở có thể lựa chọn không nói ra tất cả những gì đã xảy ra cho Tiểu Hồ biết, dựa theo sự ngây thơ mờ mịt và bản năng tin tưởng mình thì cũng có thể mang về nhà giống nhau.
Nhưng nếu nói mấy năm nay ở trong luân hồi Ngu Sở hiểu rõ cái gì thì đó là có rất nhiều tai họa ngầm và tranh chấp, thậm chí lớn hơn nữa là tai nạn đều là bởi vì lời nói giữa hai bên từ khi bắt đầu đã không rõ ràng mà dẫn tới.
Nàng thật tình muốn mang Tiểu Hồ đi thì không hy vọng lưu lại bất luận một chút nhúc mắc gì, không nghĩ tương lai sau khi Tiểu Hồ trưởng thành có lúc nhớ lại thì trong lòng lại sinh ra vướng mắc.
Ngu Sở thành khẩn thì tự nhiên Tiểu Hồ có thể cảm giác được.
Thực ra mỗi lần Harik có mưu đồ khác có làm bộ ôn hòa nói chuyện với nàng thì đồng dạng nàng cũng có thể phát hiện được đến.
Trước đây nàng chỉ cho rằng phụ thân và muội muội chán ghét nàng vì nàng có huyết thống hồ yêu, nhưng lại không nghĩ tới chính mình là được nhận nuôi.
Những loanh quanh lòng vòng của thế giới nhân loại này quá làm điên đảo tư duy đơn thuần như bồ câu trắng của Tiểu Hồ, chẳng qua trước đó đã hơi nhận thức và được đến chứng minh nên cũng không giật mình như vậy.
Ngu Sở nhìn bộ dáng cúi đầu của nữ hài, trong lòng không nhịn được đau lòng thay hài tử.
Tiểu Hồ ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“…… Cho nên phụ thân đã làm sai chuyện, muội muội cũng vậy?” Nàng hỏi, “người làm sai là phải bị trừng phạt, muốn đổ máu. Đúng hay không?”
Ngu Sở ngẩn ra.
Lúc Tiểu Hồ hỏi ra những lời này, biểu cảm thể hiện ra là sự dò hỏi và hồn nhiên của hài tử.
Nhưng nàng lại đưa ra vấn đề làm người không rét mà run.
Bị nam nhân như vậy hun đúc đến lớn giống như trên giấy có một chỗ trống đã bị tô lên bóng ma vậy, nàng đã bị Harik ảnh hưởng đến trong tiềm thức.
Hôm qua nàng còn cảm thấy cần phải bảo hộ người nhà, một giây sau là có thể bình tĩnh dò hỏi có phải nên gϊếŧ bọn họ hay không.
Những người khác chỉ cảm thấy một mặt con người ngoan ngoãn thuận theo của nàng nhưng lại quên mất nàng có dã tính. Đặc biệt là loại tàn nhẫn hồn nhiên này khiến vừa rồi làm người nhớ tới nàng là Yêu tộc.
Ngu Sở vươn tay hướng về phía nàng rồi nói với vẻ khoan dung, “Cần ôm không?”
Trên khuôn mặt của Tiểu Hồ đã sớm không còn sự tàn nhẫn mới hiện lên trong nháy mắt, hiện giờ nàng cực kỳ mê mang, với thói quen nghe lời thì lúc này nàng càng cần sự quan tâm hơn nữa so với những thời điểm khác.
Nàng biến thành hồ ly rồi lên bàn bước tới rồi được Ngu Sở ôm lấy vào trong ngực.
Cái ôm ấp thơm thơm và sự trầm ổn thong dong làm nàng có thể cảm thấy được sự bình yên .
“Người làm sai là phải bị trừng phạt. Nhưng chịu dạng trừng phạt gì thì cần xem hắn đã làm việc gì.” Ngu Sở nhẹ nhàng dạy bảo, “Sinh mệnh là điều quý giá nhất cho nên không thể tùy tiện bị cướp đoạt.”
Ngu Sở cúi đầu thì nhìn thấy tiểu hồng hồ ly đang dựa lên cánh tay của nàng và chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
Nàng vừa buồn cười lại vừa thấy đau đầu.
Giảng đạo đức với một con tiểu hồ ly thật quá khó khăn, rốt cuộc thì thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, hoàn toàn trở thành người lương thiện là không có khả năng, nhưng Tiểu Hồ dã tính quá mức cũng cần khống chế…… Múc độ này rất khó nắm giữ.
Nên làm như thế nào để một nữ hài có thân thể ở tuổi mười tám và tư duy lại càng ít tuổi hơn nhiều có thể dung nhập cùng hiểu biết về chuyện này thì đó đúng là một công trình lớn.
Chỉ dựa vào lời nói thì rất khó để nàng hiểu ra và thay đổi. Kết quả tốt nhất đó là thu Tiểu Hồ vào môn phái, để nàng dần dần bị ảnh hưởng thay đổi theo mà không nhận ra.
Đặc biệt là hôm nay, tiểu hồ ly ý thức được căn bản là mình không có người nhà, người hầu duy nhất đối tốt với nàng lại ngã trước mắt nàng, nàng đã bị quá nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nên không cần lại bị thuyết giáo.
Vì thế Ngu Sở chỉ sửa đúng lời nàng nói một cách ngắn gọn rồi tạm thời dừng lại đề tài này.
Giọng nói ôn hòa của nàng cất lên, “Bản thể của con là tiểu hồng hồ ly sao?”
Tiểu hồ ly lắc đầu.
“Bị khóa lại.” Nàng nói.
Nàng không hình dung ra được vì sao lại bị khóa lại nhưng hẳn là có quan hệ với phù chú trên người nàng.
Ngu Sở vẫn luôn cảm thấy quen mắt với chú ấn trên người Tiểu Hồ, đột nhiên nàng nhớ tới trên người nam nhân Ma giới kỳ quái kia cũng có chú ấn đồng dạng như vậy.
Chẳng qua trên người tiểu hồ ly chính là chú ấn màu đen còn ấn chú trên người nam nhân tên là Quân Lạc Trần lại là màu đỏ, hình như cổ tự phù văn cũng càng rườm rà hơn.
Chú ấn trên người Tiểu Hồ khẳng định là do tên Harik kia tạo nên để trói buộc nàng, nhưng Quân Lạc Trần thì sao?
Thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy, ngay cả thập bát ma quân cũng có thể tùy tiện xách thì ai có thể phong ấn được hắn đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.