Chương trước
Chương sau
Có lẽ tiểu hồ ly không phải là hài tử sẽ dễ dàng biểu hiện tâm tình của mình, tuy xảy ra chuyện lớn như vậy mà nàng vẫn luôn ngốc ngốc nhưng thực ra trong nội tâm nàng cũng sẽ mờ mịt và sợ hãi.
Bị hơi thở trầm ổn của Ngu Sở ảnh hưởng, lại được vuốt ve một lúc nên cuối cùng cảm xúc của tiểu hồ ly cũng yên ổn lại.
Một lát sau Ngu Sở nói, “Đồ đệ của ta và vị tăng nhân đó đã trở lại, con có muốn đi trông thấy ông ấy không?”
Hồ ly nhảy xuống từ trên người Ngu Sở rồi biến lại thành nữ hài.
Giây tiếp theo, cửa phòng có tiếng gõ vang lên.
“Sư tôn, người đều trở lại rồi ạ, nữ nhân bị thương cũng đã tỉnh.” Lý Thanh Thành đứng ở ngoài cửa thông báo.
“Đã biết.”
Ngu Sở nhìn về phía Tiểu Hồ rồi nhẹ nhàng nói, “Đi thôi.”
Hai người đi vào căn phòng ở cách vách, trong phòng thật sự chen chúc.
Năm đồ đệ của Ngu Sở ở bên trong, nữ nhân đang ngồi dựa ở trên giường, Huyền Biện đại sư và đệ tử của ông là A Tứ, thêm Ngu Sở và Tiểu Hồ nữa thì trong phòng có đến mười người.
Chật đến mức Thẩm Hoài An phải ngồi trên bệ cửa sổ.
“Tình huống thế nào rồi?” Sau khi Ngu Sở đóng cửa xong bèn hỏi.
Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh bắt đầu kể lại những chuyện vừa mới xảy ra, mỗi người nhìn đến việc từ mỗi góc độ khác nhau, cuối cùng chắp vá lại thành toàn bộ sự kiện.
Vỗn dĩ Ngu Sở mời Huyền Biện đại sư đi phủ Thánh Nữ cũng là vì ngoại trừ ông là người duy nhất ngoài Harik có tư cách chính diện dính líu với chuyện này ra.
Thì ông đi phủ Thánh Nữ trước cũng là muốn nhìn một chút xem Harik có cơ hội cứu vớt được hay không, thuận tiện nhìn xem Tiểu Hồ thế nào.
Không nghĩ tới Harik nổi lên ý niệm gϊếŧ người.
Đương nhiên là lão hòa thượng có thể nhìn ra tới nhưng ông lại nghĩ lại, cần cho phủ Thánh Nữ làm ra một ít chuyện mới có thể quang minh chính đại xốc lên nội khố của Harik mới tương kế tựu kế.
***Nội khố: là cái qυầи ɭóŧ bên trong. Ý của câu này là xốc lên cái xấu xa đang bị che giấu một cách quang minh chính đại.
Harik sắp xếp cho lão hòa thượng xong liền mưu đồ bí mật với hạ nhân về việc này, yêu cầu bọn họ trông coi phủ đệ cho tốt, hỗ trợ phối hợp, không được để lộ tiếng gió ra ngoài.
Thực rõ ràng là Harik không tín nhiệm Carma nên chuyện này càng không thể nói cho nàng. Ngoài mặt thì hạ nhân thuận theo nhưng vừa quay đầu thì đã truyền tin cho Carma.
Mọi người đều thực khϊếp sợ, bọn họ chỉ là bình dân, vì chức trách nên không thể không giúp Harik giữ bí mật của Tiểu Hồ đã đủ làm lương tâm của bọn họ bị nhục, hiện giờ thế nhưng Harik lại muốn gϊếŧ người thì thật sự đã vượt qua điểm mấu chốt của bọn họ.
Huống chi vì giữ bí mật nên hôm nay Harik mới gϊếŧ lão hòa thượng, vậy nhỡ đâu về sau gã còn muốn gϊếŧ bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Vì thế bọn hạ nhân chia binh ra làm mấy đường, Carma đi tìm Tiểu Hồ muốn cứu nàng đi ra ngoài, đám người hầu còn lại tuyển ra ba tiểu tử trẻ tuổi làm cu li khỏe mạnh mang lão hòa thượng rời đi, những người khác ở trong phủ đệ phóng hỏa cản trở nhóm vệ binh tư nhân của Thánh Nữ truy kích.
Cuộc hỗn loạn này lan đến cả ra bên ngoài như vậy, trong lúc Harik ý thức được không đúng thì nửa Thánh Hỏa thành đều bị đánh thức bởi ngọn lửa lớn và sự hỗn loạn trong phủ đệ Thánh nữ.
Trong cuộc hỗn loạn đó, Cốc Thu Vũ thì mang Tiểu Hồ đi, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực thì lẻn vào phủ đệ tìm kiếm tội trạng của Harik, người thanh nên mang lão hòa thượng đi đã được Lục Ngôn Khanh nhanh chóng tìm ra.
“Lúc chúng ta trở về, hạ nhân phủ đệ của thánh nữ còn đang ở trên đường phố mắng to Harik đấy.” Thẩm Hoài An nói, “Cả nửa cái thành này đều bị đánh thức.”
Hắn ngồi ở trên bệ cửa sổ, đúng là ở sau lưng hắn, Thánh Hỏa thành vẫn luôn náo loạn không ngừng.
“Như thế cũng bớt việc, không cần chúng ta suy nghĩ biện pháp vạch trần gã rồi.” Cốc Thu Vũ nói.
Còn việc có cần bọn họ lại ra sức nữa hay không thì nhìn đến tình huống sáng sớm ngày mai xem thế nào.
Việc về Harik thì tạm thời không đề cập tới, đôi mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía nữ nhân đang nằm trên giường.
Lấy kinh nghiệm của Ngu Sở thì một người hiểu được việc cởi bỏ phù chú thì tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Carma.” Ngu Sở chậm rãi mở miệng, “ngươi có cái gì muốn nói không?”
Carma bừng tỉnh lấy lại tinh thần, ánh mắt đầu tiên của nàng là nhìn về phía Tiểu Hồ, sau đó lại nhìn về phía Ngu Sở.
“Ngài…… Là người tu tiên sao?” Nàng cẩn thận hỏi.
“Không sai.” Ngu Sở đáp.
Nữ nhân im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Đây đều là nô tỳ sai. Vốn dĩ nô tỳ có thể cứu nàng sớm hơn nữa nhưng lại kéo dài cho tới hiện tại……”
Tiểu Hồ đi tới, nàng ngồi ở mép giường nháy đôi mắt nhìn nữ nhân.
Carma thở dài rồi vuốt ve mái tóc của Tiểu Hồ.
“Kỳ thật ở mười tám năm trước nô tỳ từng gặp được mẫu thân của nàng.” Nàng nói.
Lời này vừa nói ra làm mọi người hơi giật mình. Bọn họ đều cho rằng nàng chỉ là người hầu bình thường, không nghĩ tới có liên lụy đến quá khứ của Tiểu Hồ?
“Các vị tiên trưởng hẳn là biết khu vực Tây Vực là nơi nối liền giữa đại lục phương nam của người tu tiên và Tây Bắc của người tu ma. Trên vùng đất này, linh khí và ma khí thực tương tự nhau. Rất nhiều tu luyện giả ở Tây Vực vừa không phải hoàn toàn là tu sĩ, cũng không phải hoàn toàn là người tu ma.”
Carma thấp giọng, “Nô tỳ cũng từng là một trong những tu luyển giả đó, chẳng qua không có thiên phú nên cứ mơ màng hồ đồ, vừa không cam tâm dung nhập vào trong người thường nhưng cũng không có biện pháp tiến vào đại môn Luyện Khí kỳ, chỉ ở phương diện phù chú là có chút thiên phú nên du tẩu ở nhân gian kiếm miếng cơm ăn.”
“Kết quả là vì tự mình nghiên cứu ra bùa chú nên lúc ở khu vực cạnh sa mạc nô ty bị ma tu theo dõi, bị bọn chúng dùng pháp bảo truy đánh nên tính mạng lâm vào nguy hiểm. Là mẫu thân của nàng bỗng nhiên xuất hiện trượng nghĩa ra tay cứu nô tỳ.”
“Khi đó nàng đã mang thai hơn năm tháng vậy mà còn ra tay cứu nô tỳ, cũng giúp nô tỳ trị thương. Sau khi nô tỳ dưỡng thương xong thì chúng nô tỳ cũng cùng nhau trở về Thánh Hỏa thành, nàng có nói cho nô tỳ là muốn đi tìm phụ thân của hài tử nên sau đó chúng nô tỳ tách nhau ra.”
Carma cúi đầu và mím môi lại, im lặng một lúc mới tiếp tục mở miệng.
“Về sau nô tỳ lại nghe nói chùa miếu ngoài thành thu nhận một yêu nữ, nô tỳ cũng biết chuyện bá tánh đi vây lấy chùa. Nhưng khi đó nô tỳ cảm thấy chính mình đã khó bảo vệ được mình, lại cảm thấy may mắn là yêu lực của nàng cao cường nên hẳn là không xảy ra chuyện gì. Kết quả là ngày hôm sau nô tỳ nghe nói nàng khó sinh mà chết, còn nam nhân của nàng đã tự sát vì bảo hộ hài tử.”
Nói đến đây, nữ nhân trỗi dậy lên nỗi thống khổ vì áy náy, “Nô tỳ không biết sẽ trở thành cái dạng này, nếu nô tỳ biết thì dù có liều mạng nô tỳ cũng muốn cứu ra nam nhân và hài tử của nàng, nhưng cái gì nô tỳ cũng chưa làm…… Nàng đã cứu nô tỳ mà nô tỳ lại không cứu nàng.”
“Cho nên ngươi tới nhà Harik làm người hầu là muốn che chở hài tử bị gã mang đi?” Hòa thượng trẻ tuổi là A Tứ thấp giọng nói, “Nhưng nàng bị đóng chú ấn nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không làm cái gì cả.”
“Nô tỳ...... Nô tỳ nghĩ tới! Nhưng lúc nô tỳ tới thì trên người Tiểu Hồ đã bị hạ chú ấn rồi, nô tỳ không giải được. Dù nô tỳ có mang nàng đi thì nàng cũng sẽ chết vì chú ấn mà thôi.”
Nữ nhân vội vàng giải thích, “Hơn nữa sau khi người hầu chúng nô tỳ biết được chân tướng thì Harik đã đáp ứng chúng nô tỳ là chờ đến khi Tiểu Hồ hai mươi tuổi, lúc ấy sẽ thả nàng rời đi. Mãi cho đến khi gã muốn gϊếŧ người thì nô tỳ mới ý thức được căn bản là gã sẽ không buông tha Tiểu Hồ.”
Sau khi nàng nói xong những chuyện này, tất cả mọi người im lặng.
Một phương diện, Carma là một người cực kỳ mềm yếu, nàng không có quyết đoán đi chùa miếu cứu người, cũng không dám đi cứu Tiểu Hồ bị hãm sâu trong nhà giam.
Nhưng về phương diện khác, nàng vẫn ở bên người nữ hài bảo hộ nhiều năm như vậy. Cứ việc hành động của nàng không có một chút tác dụng nhưng đúng thật là nàng đã ở bên chính mình mười tám năm.
Nàng nói cũng có đạo lý, năng lực của nàng hữu hạn, dù có mang nữ hài đi thì nàng cũng không có biện pháp cởi bỏ chú ấn.
Nhưng trên thực tế, Carma không có nghiêm túc tích cực đi tìm biện pháp giải quyết, thử nàng cũng không thử qua đã từ bỏ.
Nàng là người tốt, chẳng qua là người tốt quá yếu mềm.
Nàng giống với lão hòa thượng, tuy nội tâm thiện lương, cũng quan tâm Tiểu Hồ nhưng vẫn không ra tay cứu giúp.
Sau khi nói xong những chuyện này, nước mắt của Carma chảy xuống.
Nàng nhìn về phía nữ hài rồi nghẹn ngào, “Tiểu Hồ, thực sự xin lỗi, là ta thực sự xin lỗi nương của ngươi, cũng thực sự xin lỗi ngươi.”
Tiểu Hồ nháy đôi mắt, nàng nhìn nữ nhân, biểu cảm vẫn rất bình thường, bình tĩnh đến mức làm người hoài nghi rốt cuộc là nàng có hay hiểu đã xảy ra chuyện gì hay không.
“Không sao.” Nàng nói, “Ngươi đối ta rất tốt.”
Đối mặt với câu trả lời thật sự của nữ hài, Carma lại giống như bị ăn một quyền nặng vậy, nàng che lại mặt gào khóc lên như sắp hỏng mất.
Trong cuộc hỗn loạn, trời đã sáng.
Khi mặt trời dâng lên, phủ đệ của Thánh nữ đã tắt lửa, một nửa phủ đệ đã cháy đen đổ sập xuống.
Harik bị kéo đến dưới pho tượng Thánh Nữ, mà kẻ đang làm Thánh Nữ là Iguli bị người Tây Vực tương đối ôn hòa ‘thỉnh’ lại đây.
Trước kia nàng ta ở trên xe ngựa cao cao được người đi theo, hiện giờ lại bị vô số người vây quanh, trên mặt Iguli khó nén được thần sắc sợ hãi.
Mấy chục hạ nhân đều kêu la yêu cầu Harik cho một lời, phía sau bọn họ là bá tánh Thánh Hỏa thành đang tò mò.
“Ta không lừa gạt người, ta không có! Nữ nhi của ta thật sự là Thánh Nữ mà!” Khuôn mặt của Harik vặn vẹo hô to lên, “Các ngươi xem đi, Thánh Hỏa còn chưa tắt đâu!”
Trong truyền thuyết thì sau khi Thánh Nữ xuất thế là hàng năm Thánh Hỏa sẽ không bị dập tắt.
Vốn dĩ các bá tánh đang nghiêng ngả không biết tin ai, khi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được Thánh Hỏa đang bốc cháy làm bọn họ hơi chần chờ.
Ngoại trừ bọn hạ nhân ở phủ đệ của Thánh Nữ thì những người khác đều mê mang, không biết sự việc là thật hay giả.
Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một tia chớp thật lớn vang lên ầm ầm rung động trên bầu trời làm mọi người chấn động một chút.
Bọn họ xoay người thì nhìn thấy một lão tăng nhân mang theo một nữ hài xinh đẹp đi tới, đi theo phía sau hai người là Carma.
Khi nhìn thấy ba người họ cùng nhau xuất hiện thì biểu cảm của Harik lập tức trở nên tuyệt vọng.
Bên này, người của Tinh Thần Cung chia làm hai đường, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đi vào trong đám người nhìn chằm chằm vào tình huống trước mắt này; mà một đầu khác, Lục Ngôn Khanh, Cốc Thu Vũ và Lý Thanh Thành đi theo Ngu Sở và tăng nhân trẻ tuổi tên A Tứ đi tới phủ đệ Thánh Nữ.
“Đây hẳn là phong ấn phù của ma tu.” A Tứ nói, “Trên lồng sắt và trên người nàng có hai loại phù chú bất đồng. Trên người nàng càng phức tạp hơn.”
“Có thể cở bỏ không?” Ngu Sở nhíu mày.
“Nếu có thể hạ thì nhất định là có thể cởi bỏ.” A Tứ nói, “Chờ sau khi kết thúc việc ở quảng trường thì để sư phụ bần tăng nhìn xem, người tu hành ở Tây Vực nhiều năm như vậy thì thất định là từng thấy phù chú cùng loại như này rồi. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
“Loại phù chú dùng trên thân thể người như này thì một đầu khác nhất định là ở chỗ nào đó, lấy cái này để ước thúc người này không thể rời đi.” A Tứ nói, “Chúng ta lại đi tìm xem, nhìn xem có thể tìm được chú ấn được khắc ở phủ đệ hay không.”
Mọi người lại tìm ở tầng hầm ngầm, từ bên ngoài nhìn qua thì cái gì cũng không có, mọi người Tinh Thần Cung đều bào cả sàn hầm và vách tường của tầng hầm ngầm này, quả nhiên dưới mặt đất ở lồng sắt có phát hiện ra phù chú màu đen.
“Phù ấn này hằn là từ ma tu, từ trước tới nay con chưa thấy bao giờ.” Cốc Thu Vũ nói, “Sư tôn, làm sao bây giờ ạ?”
“Bằng không bắt Harik trở về hỏi gã vậy?” A Tứ kiến nghị.
“Không cần.” Ngu Sở nói, “Thanh Thành, con đi tìm Harik bắt mạch cho gã đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.