Sáng sớm hôm sau. Cửa bí mật được người kéo ra làm tầng hầm ngầm âm u được ánh mặt trời chiếu xuống. Có bóng dáng là một nam nhân từ trên thang lầu đi lướt qua, gã đi xuống bậc thang, đi tới lan can trước mặt rồi nhìn chăm chú vào tiểu hồ ly đang cuộn tròn trong lồng sắt. “Tiểu Hồ.” Nam nhân gọi, “Nên ăn cơm.” Gã duỗi tay ra cởi bỏ phong ấn trên lồng sắt. Trong lồng sắt, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, sau đó từ một con hồ ly màu đỏ thẫm biến thành một nữ hài trẻ tuổi trên dưới mười tám. Nàng ngẩng đầu lên bò ra khỏi lồng sắt, lúc này mới đứng thẳng người và đi theo nam nhân lên lầu một. Làm phụ thân của Thánh Nữ nên Harik được ở một căn nhà cực kỳ xa hoa, lại còn có người hầu phụng dưỡng. Khi Tiểu Hồ và Harik đi vào thính đường thì ở bên cạnh bàn đã có một nữ hài ở độ tuổi xấp xỉ như nàng đang ngồi ăn bữa sáng. Đây là nữ nhi của Harik, Thánh Nữ Iguli. Thực ra dựa theo yêu cầu ban đầu đối với Thánh Nữ thì Thánh Nữ hẳn là phải xa nhà, chỉ được ở một mình trên tháp cổ, ngày thường không thể tùy tiện đi lại, ăn uống ngủ nghỉ đều bị bó buộc một cách khắc nghiệt. Nhưng bởi vì ‘thuật pháp’ của Iguli nên nàng ta được người Tây Vực và liên minh thần giáo cho phép sinh sống trong nhà. Tiểu Hồ đi tới bên cạnh bàn và ngồi xuống, thị nữ đem một mâm rau xanh để trước mặt nàng. Harik cũng không hiểu biết yêu tu, với kinh nghiệm của gã thì ‘tà vật yêu quái’ tồn tại chỉ có thể coi là súc sinh. Gã tin rằng trong biện pháp ức chế súc sinh, ngoại trừ khống chế bởi phù chú ra thì còn một cách nữa đó là tận lực không cho nàng ăn thịt. Nếu là trước kia, nhất định là Tiểu Hồ rất khó nuốt xuống mâm rau dưa xanh biếc này. Nhưng hai ngày nay nàng mới được ăn bữa ăn chắc bụng ở bên ngoài nên nhìn thấy rau dưa cũng thuận mắt hơn nhiều. Nàng nháy đôi mắt rồi nắm lên một chiếc lá cải chậm chạp ăn. Ở bên kia bàn, Iguli ngẩng đầu nhìn, cảm giác chán ghét trong lòng hừng hực thiêu đốt. Hiện giờ hồ nữ được mười tám tuổi, chẳng sợ trên người mặc áo ngắn màu trắng đơn giản nhất cũng không có cách nào che đậy mị lực của nàng được. Nàng có một làn da tuyết trắng, đường cong dáng người lả lướt, mái tóc dài màu đen giống như tơ lụa cùng với khuôn mặt quá mức đẹp đẽ. Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy mị hoặc đến thế nhưng cố tình ánh mắt lại thanh triệt sạch sẽ trong sáng. Đơn thuần và gợi cảm trời sinh xuất hiện trên người Tiểu Hồ làm người không rời được mắt. Dường như đều có thể mang tất cả ánh sáng hấp dẫn đến chẳng sợ nàng chỉ đơn giản ngồi bên cạnh bàn ăn lá cải, tựa như chỉ cần nhìn nàng thì đó là một loại hưởng thụ vậy. Giống như hiện tại. Nữ hài ngồi yên lặng bên cạnh bàn, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, dưới đầu lông mi rợp bóng. Mái tóc đen mềm mại dán lên trên cần cổ trắng nõn được mạ lên ánh sáng nhàn nhạt. Tốt đẹp như một bức tranh sơn dầu, sạch sẽ và thánh khiết. Dường như nàng mới là Thánh Nữ chân chính vậy. Iguli không nhịn được siết chăt ngón tay. “Ngươi đã quên trước đó ta đã nói rồi hả?” Nàng ta dùng ngôn ngữ Tây Vực quở mắng, “Thu hồi cái bộ dạng ghê tởm kia của ngươi lại!” Tiểu Hồ ngẩng đầu, đôi mắt đơn thuần chớp chớp nhìn về phía nàng ta. Giây tiếp theo nàng biến thành bộ dáng của Iguli, giống Iguli như đúc, chẳng khác gì song bào thai. Lúc này trong lòng Iguli mới dễ chịu một ít. Đối với tính tình của nữ nhi, Harik thấy nhiều nên không trách, gã xoa xoa miệng rồi nhìn sang Tiểu Hồ. “Tiểu Hồ, chiều nay con cần đi chuẩn bị lễ mừng, ‘tinh lọc’ cho người may mắn giống như những lần trước đấy.” Gã sai bảo. Tiểu Hồ nhẹ nhàng gật đầu. Đương nhiên là nàng biết hôm nay có hoạt động, bởi vì chỉ khi cần nàng lên sân khấu thì nàng mới có thể được mời lên lầu một ăn cơm cùng nhau. Harik vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay trắng nõn của Tiểu Hồ. “Nhớ rõ trước kia ta đã từng nói sao?” Gã nhìn chăm chú vào nàng rồi nghiêm túc dặn dò, “Chúng ta là người một nhà, người một nhà cần hỗ trợ lẫn nhau --- Con là tỷ tỷ, con phải bảo vệ muội muội của con cho tốt nên chuyện này nhất định không thể gây ra sai lầm gì có đúng hay không?” Tiểu Hồ nháy nháy lông mi, nàng nhìn Harik và gật đầu lần nữa. “Bảo hộ muội muội.” Nàng nói. Giọng điệu yêu kiều mềm mại êm tai giống như nước suối chảy róc rách trong rừng vậy. Sau khi động viên hàng ngày, Thánh Nữ Iguli chân chính trở lại phòng ngủ giấu đi, còn Tiểu Hồ biến thành Thánh Nữ giả, bị đẩy đi trang điểm, chính thức chuẩn bị hoạt động buổi chiều. Bên kia, mọi người Tinh Thần Cung xuống núi trở về khách điếm. “Nếu dựa theo lời nói của vị tăng nhân kia thì chạng vạng hôm nay sẽ cử hành nghi thức, người xuất hiện nên là vị hồ nữ đó rồi.” Lục Ngôn Khanh nói. “Sư tôn, con còn có việc không rõ ạ.” Cốc Thu Vũ hỏi, “Theo lý thì cha con Thánh Nữ kia là người thường mà nàng lại là hậu đại của hồ yêu, vậy sao lại bị người lợi dụng đến mức này mà cũng không phản kháng đây? Nếu là nàng cố ý giãy giụa thì nhân loại cũng không có biện pháp mà?” “Nàng được Harik nuôi lớn nên có lẽ quan niệm đã bị nam nhân kia làm lẫn lộn mất rồi.” Thẩm Hoài An phân tích, “Xem cách nàng ăn đồ của sư muội liền đi theo sư muội thì hẳn là nàng rất đơn thuần, có lẽ bị gã lừa cũng không chừng.” Mọi người hàn huyên trong chốc lát, càng nói càng cảm thấy tức giận cha con Thánh Nữ này. Lợi dụng người ta gạt người không nói, lại còn không đối tốt với người ta mà đi khóa tiểu hồ yêu lớn như nữ nhi của mình ở trong lồng --- Đây quả thực là việc mà súc sinh mới có thể làm được. Chạng vạng, mặt trời dần lặn xuống chân trời, trên mặt đường đã chen đầy người, mọi người đều chờ tham gia buổi hoạt động long trọng tối nay. Người của Tinh Thần Cung cũng đã ra đường từ sớm. Theo mặt trời lặn xuống, trước đó các binh lính duy trì trị an ở trong dòng người giơ lên cây đuốc. Sau khi trời tối hẳn, hình dáng của đường phố đã được binh lính hai bên đường đang nắm cây đuốc phác họa ra, như dải ngân hà sắc lửa đang nhún nhảy trên mặt đất. Theo tiếng kèn vù vù trầm thấp vang lên, ở cuối đường, mở đầu chính là đôi ngũ thổi kèn Tây Vực, phía sau đó là ba con ngựa đang chở bình đài, trên bình đài có để vô số hoa tươi, còn Thánh Nữ thì đang ngồi quỳ ở chính giữa. Hai bên đường truyền đến tiếng gọi ầm ĩ không kiềm chế được của mọi người, còn Tiểu Hồ vẫn yên tĩnh rũ đầu không nhúc nhích. Nàng đã quá quen thuộc trường hợp như vậy. Hơn nữa cảm giác của hồ yêu còn nhanh nhạy hơn thường nhân rất nhiều, chẳng sợ nàng là hỗn huyết nên dù có cúi đầu cũng có thể cảm nhận được sự việc phát sinh xung quanh mình. Tiểu Hồ thích dùng phương thức này để quan sát chi tiết trong thành. Rốt cuộc thì nghi thức rất dài, trong khoảng thời gian đó không nhìn đông nhìn tây thì quá đáng tiếc. Đúng lúc này, trong đám người bên đường có một người hấp dẫn sự chú ý của nàng. Là nữ tử cho nàng đồ ăn ngày đó. Vỗn dĩ Tiểu Hồ nên nhắm mắt thì lại ngẩng đầu theo bản năng nhìn hướng về bên cạnh, chỉ thấy trong đám người, khuôn mặt trắng nõn kia của Cốc Thu Vũ cực kỳ xuất chúng. Bên người Cốc Thu Vũ, người Tây Vực không rõ chân tướng phát hiện ra Thánh Nữ hướng về bên này nhìn liền hoan hô chào hỏi. Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, ánh mắt của Cốc Thu Vũ và Tiểu Hồ tương ngộ giữa không trung. Harik đi theo đội ngũ bên cạnh xe ngựa phát hiện có dị thường bèn lập tức hắng giọng. Tiểu Hồ tỉnh táo lại nên vội vàng thu hồi ánh mắt và cúi đầu. Thực ra Thánh Nữ cũng không nhất thiết phải giữ nguyên tình trạng cúi đầu im lặng khi làm nghi thức ở trên đường, chẳng qua Harik có tật giật mình, sợ những người khác phát hiện dị thường nên nhiều năm như vậy vẫn luôn yêu cầu tỷ muội Thánh Nữ không được giao lưu với những người khác. Rốt cuộc thì tính cách của Tiểu Hồ và Iguli khác biệt quá lớn, nếu giao lưu với người khác thì rất dễ dàng bị phát hiện lỗ hổng. Lễ mừng tiếp tục được tiến hành, đi vào quảng trường trong Thánh Hỏa thành, Tiểu Hồ ngụy trang thành Thánh Nữ đang ngồi ngay ngắn ở trên cao, mấy người Tây Vực tới đây quỳ lạy rồi sau đó được nàng ‘tinh lọc chữa khỏi’. Trên thực tế, loại tinh lọc chữa khỏi này giống với ‘Thông Khí Môn’ theo như lời của người tu tiên. Người tu tiên đả tọa lấy linh khí hấp thụ làm chân khí rồi vận chuyển quay xung quanh đan điền, trên thực tế chính là một loại hành vi tinh lọc thân thể. Tiểu Hồ có thể làm được việc ‘tinh lọc’ người khác đơn giản tới nói chính là dùng yêu khí thấm vào thất kinh bát lạc của đối phương, vận tác một vòng nhỏ làm đối phương cường gân hoạt huyết, lập tức cảm thấy hăng hái. ***Thất kinh bát lạc: Bảy kinh tám lạc. Kinh là đường thẳng đi khắp cơ thể, lạc là đường liên lạc giữa các kinh, tạo thành màng lưới thấu suốt trong ngoài, quán triệt trên dưới, liên hệ với các cơ quan tạng phủ với các tổ chức của cơ thể. (healthvietnam) Nghi thức trên đài tiếp tục, trong đám người phía xa, người của Tinh Thần Cung đang bàng quan. Nhìn Tiểu Hồ đem yêu khí đè thấp đến hạn độ thấp nhất một cách thuần thục, Ngu Sở nghiêng thân rồi thấp giọng, “Đi thôi.” Các đồ đệ rời đi theo Ngu Sở. Trên đài, Tiểu Hồ vốn đang rũ mắt bỗng nhiên lén lút ngẩng đầu. Lúc mọi người quay trở về liền cảm thấy rộng rãi rất nhiều, rốt cuộc thì toàn bộ người trong thành đều tập trung ở trên quảng trường đó. “Vừa thấy như vậy thì vấn đề nàng không phải là người thường rất dễ dàng bị phát hiện…… Chẳng lẽ nhóm người tu tiên ở Tây Vực không hiếu kỳ về việc của Thánh Nữ sao ạ?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc. “Có lẽ người tu tiên nơi này không thèm để ý.” Ngu Sở giải thích, “Linh khí và ma khí của Tây Vực cùng vẩn đục nên tất nhiên là cách tu luyện của người tu tiên nơi này cũng hoàn toàn bất đồng.” “Nói cách khác, người tu tiên nơi này đã không thuộc về một trận doanh cùng chúng ta phải không ạ?” Lục Ngôn Khanh nhíu mày. Ngu Sở gật đầu. “Bọn họ xem như là trung lập giữa chúng ta và ma tu, mấy năm nay, người tu tiên ở Tây Vực đều chưa từng tham dự đến việc tranh chấp giữa hai bên.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Thánh Hỏa thành lại thuộc về một nơi quản lý khác nên bọn họ lười quản là chuyện bình thường, hoặc là bọn họ biết chuyện Thánh Nữ thật giả này nhưng không chọc phá --- Còn vì cái gì thì tạm thời không rõ ràng lắm.” “Sư tôn, chúng ta đây phải làm sao bây giờ?” Cốc Thu Vũ vội vàng hỏi, “Khi nào chúng ta mới có thể cứu nàng ạ?” “Chúng ta lúc nào cũng có thể cứu nàng nhưng về chuyện này thì đầu tiên là nàng cần nguyện ý.” Ngu Sở nói, “Nếu nàng cảm thấy hai cha con Harik là người tốt và không muốn rời đi thì khó làm.” “Vậy…… Con sẽ nằm vùng ở hẻm nhỏ kia nhiều ngày, sớm kéo gần quan hệ với nàng một chút nhé?” Cốc Thu Vũ chần chừ. Ngu Sở lắc đầu. “Như vậy thì quá chậm, quyền chủ động hoàn toàn trên tay đối phương rồi.” Nàng trầm giọng, “Cần nghĩ biện pháp làm nàng biến thành người mới được.” Suy nghĩ được một lát thì Ngu Sở quyết định để lão tăng nhân ra mặt. Buổi tối hôm sau, trong phủ đệ của Thánh Nữ, hai cha con Harik và Iguli đang ở trong sảnh nói chuyện phiếm thì hạ nhân đi tới. “Harik đại nhân, có một vị tăng nhân tiến đến bái phỏng, nói là cố nhân của ngài ạ?” “Tăng nhân?” Harik ngẩn ra, thần sắc trên mặt thay đổi rồi trầm giọng hỏi, “Ông ta có nói vì chuyện gì mà đến không?” “Chưa nói ạ.” Harik im lặng một lát, hình như hơi rối rắm. Gã cũng không biết việc mình dùng Tiểu Hồ làm Thánh Nữ đã bại lộ, còn tự cho là thiên ý vô phùng. ***Thiên y vô phùng: Nghĩa đen là áo trời không kẽ hở, không có vết chỉ. Nghĩa ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Về sau người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn…… Cực kì nghiêm ngặt không hề có bất kỳ sai sót hay thiếu sót nào cả. (sưu tầm) Hiện giờ tăng nhân đã tới cửa thì phản ứng đầu tiên của gã là không thể không thấy --- Nếu không thấy mặt mà nói thì ngược lại có vẻ có vấn đề. “Mau, mang nàng ta đi đổi một bộ quần áo, nhớ che khuất chú ấn trên người đấy!” Harik vội vàng phân phó xuống dưới, “Đổi quần áo sau thì đưa nàng ta đến đây.” Bọn hạ nhân bị gã sai sử xoay quanh, Iguli đang ở một bên dùng ngôn ngữ Tây Vực hỏi với vẻ nghi hoặc, “Phụ thân, tăng nhân gì vậy?” “Năm đó chính là cha mang đi nàng ta từ trong tay tăng nhân đó đấy.” Harik vội vàng dặn dò, “Nhớ rõ chút nữa có thái độ tốt với Tiểu Hồ một ít, đừng để lão phát hiện ra manh mối.” Iguli cái biết cái không nhưng vẫn gật đầu. Nữ hài ở tầng hầm ngầm bị mang đi lên, cuối cùng nàng cũng được mặc một ít y phục bình thường, chẳng qua kiểu dáng này là nữ nhân trung niên Tây Vực mới mặc, không chỉ có ống tay dài váy dài mà cả cổ áo cũng dựng đứng lên ngăn trở cần cổ lộ ra khiến dáng người quyến rũ che đến kín mít. Nàng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ thấy hơi mê mang rồi bị đẩy ngồi tại bên người của Iguli. Nhìn những gì chuẩn bị đã làm thỏa đáng thì lúc này Harik mới đứng dậy tự mình ra cửa nghên đón lão hòa thượng. “Đại sư, đã lâu không thấy!” Vừa mở cửa thì Harik liền tươi cười đầy mặt rồi khom lưng chào hỏi, “Mười tám năm không thấy, hôm nay sao đại sư có rảnh tới tìm ta vậy?” “A di đà phật.” Lão hòa thượng cũng cười nói, “Thời gian như thoi đưa, nhoáng lên đã đi qua lâu như vậy.” “Đúng vậy đúng vậy, tới, mời đại sư vào bên trong.” Hai người nói vài câu hàn huyên, Harik nghênh đón lão hòa thượng vào nhà. “đại sư là đến thăm Tiểu…… Diridal sao?” Harik cười nói. --- Trời mới biết nhiều năm như vậy ngay cả một cái tên đứng đắn cũng chưa từng đặt cho Tiểu Hồ mà chỉ luôn gọi nàng là hồ ly, hiện giờ lâm thời phát huy suy nghĩ ra được cái tên mới. Lão hòa thượng cười cười và thấp giọng nói, “Nhiều năm như vậy đúng là hơi nhớ hài tử.” Hai người đi vào phòng thì nhìn thấy hai nữ hài đang ngồi cùng nhau. Một cô nương thực bình thường mang nét riêng biệt của Tây Vực, một người khác lại có khuôn mặt quyến rũ pha chút huyết thống Trung Nguyên. Khóe mắt trời sinh khẽ xếch lên của nàng mang theo chút thướt tha yêu kiều nhưng cố tình ánh mắt lại đơn thuần, làm cho người cảm thấy chẳng qua nàng là một hài tử có dáng người trưởng thành quá sớm mà thôi. Lão tăng nhân nhìn thấy liền ngây ngẩn cả người. Cho đến khi Harik đón ông ta ngồi xuống thì ông ta mới bừng tỉnh hoàn hồn. Hai người ngồi xuống, Harik nhìn về phía Tiểu hồ rồi cười cười giới thiệu, “Vị này chính là bằng hữu của ta, Huyền Biện đại sư.” Lão hòa thượng hơi cúi người rồi ông ta ngẩng đầu nhìn về phía nữ hài và cười khổ. “Con lớn lên rất giống mẫu thân của con.” Ông ta cảm thán. Nghe được lời này, Tiểu Hồ tò mò hỏi, “Ngài biết nương của ta là ai sao?” Nghe được câu này, Harik hắng giọng khá lớn. Nhiều năm như vậy gã vẫn luôn giả bộ mình là thân sinh phụ thân của Tiểu Hồ, giáo dục nàng thân là ‘tỷ tỷ’ phải bảo vệ muội muội không biết gì, bởi vì bọn họ là người một nhà nên phải nỗ lực vì lợi ích chung. --- Nếu lão hòa thượng nói ra sự thật thì dù Tiểu Hồ có là hài tử ngốc nghếch đến đâu thì có lẽ cũng sẽ nhận ra được có gì không đúng và không bao giờ phối hợp cách làm của gã nữa. Harik nghĩ đến đây mới cười nói với lão hòa thượng, “Đại sư, hôm nay muộn quá rồi, các nữ hài đã buồn ngủ. Bằng không như vậy đi, trước hết ngài ở nơi này nghỉ ngơi một đêm……” Đang nói thì gã phát hiện ra biểu cảm của lão hòa thượng bỗng nhiên nặng nề. “Harik thí chủ, thí chủ đây là có ý gì? Là rất muốn đuổi lão nạp đi?” Lão tăng nhân lạnh lùng nói. “Đại sư, ngài hiểu lầm rồi.” Harik cười cười giải thích, “Ta cũng sợ sắc trời quá muộn mà thôi, không bằng như vậy đi, trước tiên đại sư nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai chúng ta bàn lại?” Trong lòng Harik đã tính toán tốt. Vô luận thế nào thì gã cũng không thể để lão hòa thượng làm hỏng chuyện của gã được. Chỉ cần lão hòa thượng đồng ý việc gã nói là ngủ ở nhà gã thì gã đảm bảo tuyệt đối sẽ không làm lão nhìn thấy được mặt trời của ngày mai. Trong khi Harik đang cầu nguyện thì lão hòa thượng trầm giọng nói, “Được rồi, vậy ngày mai bàn lại.” Lập tức Harik nở nụ cười tươi rồi tự mình đưa ông ta đi vào phòng nghỉ ngơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]