Chương trước
Chương sau
Các đồ đệ Tinh Thần Cung cộng thêm Ngu Sở nữa là có sáu người.
Có thể là quan hệ giữa bọn họ quá tốt, quá yêu thích ở cùng nhau nên căn bản không mang tới loại cảm giác cao ngạo của người tu tiên.
Bất luận đi nơi nào, chẳng sợ người ta chuẩn bị cho Tinh Thần Cung toàn bộ đại viện thì các đồ đệ vẫn thích tụ họp lại với nhau, có vẻ như vẫn luôn như vậy.
Hiện giờ bốn hỏa tử cả lớn cả nhỏ cộng thêm một cô nương đang chen chúc ở trong một phòng khách khiến trong phòng có vẻ chật chội hơn.
Chẳng qua mọi người Tinh Thần Cung tập mãi thành thói quen, ai cũng không cảm thấy chật chội.
“Sư tôn, sư huynh và sư đệ đã trở về rồi thì hiện tại có thể cho Thanh Thành nói chưa ạ?” Thẩm Hoài An sốt ruột.
Ngu Sở gật đầu.
“Sau khi chúng ta đi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
“Tiểu Cốc nhặt được một con hồ ly có sức ăn rất nhiều, hồ ly đó thực sự thông nhân tính.” Thẩm Hoài An nhún vai, “Hình như con hồ ly này có chỗ kỳ quái, khi Lý Thanh Thành đụng vào nó thì có nhìn thấy chuyện gì đó, sư tôn nói chờ hai người trở về thì cùng nhau nói.”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đều nghi hoặc mà nhìn sang Lý Thanh Thành.
Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, cũng thấy hơi khó khăn.
“Năng lực kiểm tra đo lường động vật của đệ không mạnh như vậy đâu, chỉ có thể nhìn được mấy đoạn ngắn nên không ghép nối được thành một chuỗi câu chuyện được. Để đệ nghĩ lại nói với mọi người như thế nào đã……” Hắn nói, “Nói ngắn gọn thì hồ ly này không phải hồ ly thuần chủng gì mà là hồ yêu.”
“Cái gì?” Cốc Thu Vũ giật mình.
“Từ đoạn ngắn mà đệ nhìn được trong nháy mắt kia thì hồ yêu này vẫn luôn nuôi trong nhà Thánh Nữ, hơn nữa những người này dùng một ít thủ đoạn khống chế được nàng bằng phù chú.” Lý Thanh Thành kể, “Kỳ thực tổng cộng có hai Thánh Nữ, một người là nàng còn một người là Thánh Nữ mà hôm nay chúng ta gặp được.”
Nghe xong những lời này, vẻ mặt của các đồ đệ trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, trong lòng Ngu Sở lại hiểu rõ.
Có vẻ như nàng đoán đúng rồi.
“Vì sao trong nhà Thánh Nữ muốn nuôi dưỡng một hồ yêu giả làm Thánh Nữ đây?” Thẩm Hoài An nghi hoặc.
“Đây là suy đoán của đệ thôi. Nguyên nhân thế hệ Thánh Nữ này được người tôn kính là do nàng ta có thể chữa khỏi bệnh hoạn của người thường một cách thần kỳ, thậm chí đưa tới di tượng cho nên người Tây Vực tin tưởng nàng ta thật sự có thể là sứ giả liên hệ được với thần tiên.”
Lý Thanh Thành nhìn bọn họ rồi nói tiếp, “Nhưng thực ra Thánh Nữ chỉ là người thường, làm ra những việc này đó là do vị hồ nữ này dùng pháp thuật.”
“Nhưng nữ nhi nhân loại và hồ yêu lại không phải song bào thai, tóm lại là khuôn mặt của hai người sẽ không giống nhau mà.” Cốc Thu Vũ phân tích.
“Về việc này thì thật ra huynh đã từng nghe được.” Lục Ngôn Khanh nói, “Yêu tinh tu luyện thành người có sở hữu thuật pháp gọi là yêu tu. Mà mỗi động vật thành tinh trở thành yêu tu đều có được năng lực độc nhất vô nhị tương quan với chủng tộc của mình. Đối với hồ yêu mà nói thì năng lực của các nàng là Hồ Thiên Diện.”
“Sư huynh nói rất đúng.” Lý Thanh Thành phụ họa, “Hồ yêu có một thuật pháp độc đáo đó là có thể biến ảo bộ dáng thành bất kỳ kẻ nào.”
Nói xong câu này hắn nhìn sang Ngu Sở.
Mấy năm nay không biết từ bao giờ mà Lý Thanh Thành cũng bắt đầu dần dần tin cậy Ngu Sở mà không nhận ra điều đó.
Hắn nói như vậy là do từng nhìn thấy trong sách gia truyền của Lý gia, nhưng đúng hay sai thì hắn cũng muốn Ngu Sở kết luận.
“Không sai, đây đúng là thuật pháp của hồ yêu.” Ngu Sở hỏi, “Thanh Thành, con có thấy xuất thân của hồ ly này không? Nàng có quan hệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với Thánh Nữ hay không?”
Lý Thanh Thành lắc đầu.
“Cảm giác đối với động vật của con vẫn là hữu hạn, các đoạn ngắn quá vụn vặt nên có một số chỗ là con tự mình suy đoán ra mà thôi.” Hắn đáp, “Nhưng…… Ở trong trí nhớ sớm nhất của nàng thì hình như con thấy được một ngọn núi cùng với kiến trúc như chùa miếu.”
“Chùa miếu xung quanh đây hẳn là dễ tìm hơn một chút.” Ngu Sở nói, “Ngày mai bắt đầu tìm kiếm đi.”
Các đồ đệ thi nhau đồng ý.
Chờ đến sau khi bọn họ rời khỏi thì Ngu Sở mới nhẹ nhàng thở ra rồi dựa vào mép giường.
Trước đó nàng còn ghét bỏ về việc hệ thống nói chuyện một nửa, không nghĩ tới hiện giờ lại tiến triển thuận lợi như thế.
Nếu không phải đồ đệ của nàng ai cũng có sở trường riêng thì chỉ dựa vào bản thân nàng đi tìm kiếm manh mối thì có lẽ muốn phí một chút thời gian.
Đặc biệt là Lý Thanh Thành, năng lực này của hắn ở trong giới tình báo quả thực là vô địch, trực tiếp vượt qua phân đoạn trung gian mà tuyên bố kết quả luôn, bớt công sức đi tìm tòi tra xét rất nhiều.
Ngày hôm sau, các đồ đệ bắt đầu tìm kiếm ngọn núi và chùa miếu mà Lý Thanh Thành đã thấy được.
Kết quả thật đúng là dễ dàng tìm được ngay, rốt cuộc thì xung quanh Thánh Hỏa thành toàn là sa mạc trụi lủi, rất ít có núi cao, chùa miếu lại càng thiếu.
Mọi người đang tưởng tượng chùa miếu nơi đây sẽ là chùa miếu to lớn chiếm cứ cả một ngọn núi giống như phương nam và Trung Nguyên vậy.
Không nghĩ tới khi bọn họ dựa theo dân bản xứ nói rằng rời khỏi Thánh Hỏa thành rồi đi ra bên ngoài thành năm dặm xa sẽ có chân núi thì mới phát hiện bọn họ đã suy nghĩ nhiều.
Ngọn núi này cũng không cao, xem như là một ngọn núi nhỏ, ngọn núi này không có một ngọn cỏ giống như toàn bộ những khu đất khác, chỉ có cát bụi thổi tới.
Mà ở trên đỉnh núi có một ngôi chùa miếu cũ kỹ đã xây dựng được lâu năm, chỉ có bậc thang đơn giản đi thông lên phía trên.
Đoàn người Tinh Thần Cung đi tới, khi đến đỉnh núi thì thấy có một tăng nhân trẻ tuổi mặc áo khoác ngoài phong cách Tây Vực bị phơi đến ngăm đen đang quét rác.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sáu người thì lập tức ngẩn ra, có vẻ như thật lâu cũng chưa gặp được nhiều người như vậy.
Hòa thượng trẻ tuổi nói vài câu ngôn ngữ của Tây Vực thì phát hiện bọn họ không có phản ứng liền đổi sang ngôn ngữ chung, “Các vị thí chủ là ai, có việc không?”
Tuy rằng toàn bộ đại lục Cửu Châu đều có phương ngôn của chính mình nhưng bất kỳ người nơi đâu cũng sẽ nói ngôn ngữ chung của Cửu Châu.
“Xin hỏi sư thầy là quản sự của ngôi chùa này sao?” Lục Ngôn Khanh khách khí hỏi.
Hòa thượng trẻ tuổi này nhìn bọn họ, hắn cũng không biết nên ứng đối thế nào nên xách theo chổi vào chùa.
Trong chốc lát, hắn lại đi ra.
“Các vị thí chủ vào đi.” Hòa thượng trẻ tuổi nói.
Mọi người đi theo vị hòa thượng vào trong ngôi chùa cổ xưa này.
Bên trong cũng coi như không lớn, một chủ điện, hai trắc điện, độ lớn nhỏ như tứ hợp viện của gia đình người thường.
Tuy ngôi chùa này nhìn có vẻ tang thương khi đã bị dãi nắng dầm mưa nhưng trong chùa lại cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, rõ ràng là hàng năm được quét dọn kỹ càng.
Có một vị lão hòa thượng đang đứng ở trong viện, trên người khoác thêm áo cà sa cũ kỹ đã bị giặt đến trắng bệch.
Ở loại nơi này tu hành thật sự có một loại cảm giác khổ hạnh tăng.
“Các vị thí chủ có việc gì không?” Lão hòa thượng khách khí hỏi.
Lão hòa thượng hơi hành lễ, Ngu Sở cũng đáp lễ.
“Xin hỏi đại sư biết chuyện có quan hệ với hồ yêu không?” Ngu Sở hỏi thẳng vào vấn đề.
Lão hòa thượng ngẩn ra.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở, trong mặt hiện lên sự hiểu rõ.
“A di đà phật.” Lão hòa thượng lẳng lặng mở miệng, “Thoạt nhìn thì chư vị thí chủ đã biết một số việc.”
“Sư phụ, là chuyện gì vậy ạ?” Tăng nhân trẻ tuổi ở bên cạnh nghi hoặc.
Lão hòa thượng vẫn chưa trả lời.
Ông ta nói, “A Tứ, con đi lấy một rương gỗ để ở ngăn tủ cao nhất trong Tàng Thư Các ra đây.”
Tăng nhân trẻ tuổi lên tiếng rồi xoay người đi hướng hậu viện lấy đồ vật.
Bên này, lão hòa thượng nhìn về phía Ngu Sở.
“Vị thí chủ này, mời vào bên trong.”
Ông ta mang theo mọi người đi vào trong trắc điện, thực rõ ràng là mấy năm nay không có bao nhiêu người tới thăm, ghế dựa trong phòng không đủ, tổng cộng mới có bốn chiếc ghế dựa cũ.
Đồ đệ duy nhất lại đi lấy đồ vật nên có vẻ như lão hòa thượng muốn tự mình đi tìm ghế dựa khác khiến các đồ đệ Tinh Thần Cũng vội vàng ngăn lại.
“Đại sư và sư tôn ngồi thôi, chúng ta đứng bên cạnh là được rồi .” Thẩm Hoài An nói.
Lúc này Ngu Sở và lão hòa thượng mới ngồi xuống.
“Vị thí chủ này đến đây là vì Thánh Nữ kia?” Lão hòa thượng nói.
“Có vẻ như đại sư đã biết được nội tình?” Ngu Sở nhíu mày, “Đại sư cũng biết hiện giờ Thánh Nữ ở Thánh Hỏa thành là giả?”
“Lão nạp sao có thể không biết đây?” Lão hòa thượng thở dài, “Hài tử kia là năm đó chính lão nạp đưa cho Harik.”
Harik là phụ thân của Thánh Nữ Iguli.
Ngu Sở nhanh chóng bắt lấy ý trong lời nói của ông ta, “Đại sư nói là hồ yêu kia không phải nữ nhi của Harik?”
Lão tăng nhân lắc đầu.
Lúc này đồ đệ của ông ta trở lại, lấy rương gỗ từ trong lồng ngực ra đặt trên mặt đất rồi ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Sư phụ, người muốn chính là rương này sao ạ?”
Lão hòa thượng gật đầu.
“Mấy năm nay không phải là con cũng vẫn luôn rất muốn biết bên trong có cái gì sao?” Ông ta nói, “Mở nó ra đi.”
Tăng nhân trẻ tuổi tên A Tứ mở rương ra, mọi người đều nhìn thấy trong rương có một chiếc áo cà sa nhiễm máu.
Mà trên áo cà sa có để một chiếc vòng tay bạch ngọc, kiểu dáng này rõ ràng là dành cho nữ tử.
Lão hòa thượng chậm rãi mở to mắt rồi nhìn về phía cái rương này.
“Phụ mẫu của nữ hài kia đều ở chỗ này.”
“Cái gì?”
Lập tức người ở trong phòng đều kinh hãi, mà A Tứ vừa mới trở về nên bỏ lỡ câu chuyện mà bọn họ nói trước đó, không biết sư phụ đang nói gì nên vẻ mặt hơi mê mang.
“Đại sư nói là……”
“Thân mẫu của nữ hài này là hồ yêu đã tu luyện thành người, mà thân phụ của nàng chính là đệ tử của lão nạp.” Lão hòa thượng bình tĩnh đáp.
Ngoại trừ Ngu Sở ra thì người trẻ tuổi khác đều kinh sợ.
Tuy rằng bọn họ không tu Phật nhưng biết giới luật của chùa chiền rất nghiêm ngặt.
Tăng nhân có tư tình với yêu tinh thì có thể so với người tu tiên kết hợp với người tu ma vậy, gần như tất cả mọi người đều không thể tiếp thu.
Nhưng Ngu Sở không quá giật mình.
Rốt cuộc thì yêu tinh và thư sinh, yêu tinh và tăng nhân đều xem như sự ghép đôi nam nữ kinh điển được lưu truyền từ xưa tới nay, khi nhìn thấy áo cà sa trong rương thì nàng cũng đoán được.
Tăng nhân trẻ tuổi là người khϊếp sợ nhất, hắn không thể tin được, “Sư phụ, người nói cái gì vậy?”
Lão hòa thượng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Con đã từng có sư huynh tên pháp hiệu là Tử Quy, hắn cũng là đệ tử ưu tú nhất của ta.”
“Khoảng hai mươi năm trước khi hắn đi du lịch thế gian có gặp một nữ tử là yêu tu và nẩy sinh tình cảm với nàng ta. Khi hắn trở lại sư môn thì lão nạp liền phát hiện hắn không có cách nào tĩnh tâm tu luyện như trước đây nữa.”
“Sau khi lão nạp hỏi ra nguyên do sự tình thì đã giáo huấn hắn một trận. Một tiếng Tử Quy hắn cũng không kêu mà chỉ cắn răng nhận tất cả hình phạt nhưng một câu nhận sai cũng không chịu nói mà chỉ đáp ứng lão nạp rằng về sau sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện kia nữa.”
“Hắn là đệ tử lão nạp thưởng thức nhất nên lão nạp đã tha thứ hắn.” Lão hòa thượng thở dài, “Kết quả là nửa năm sau nữ hồ yêu lại tìm đến đây, lão nạp nhìn vẻ mặt của Tử Quy thì biết hắn đã dao động.”
“Khi đó yêu tu sắp sinh sản, một thân hai mệnh như thế nên lão nạp không đành lòng mới không đuổi nàng ta đi. Chuyện này lại bị bá tánh của Thánh Hỏa thành biết đến, thế là bọn họ vây quanh chùa đưa ra yêu cầu chúng ta gϊếŧ chết yêu tu và hài tử trong bụng nàng.”
Nói tới đây lão hòa thượng hơi cúi đầu, bả vai run rẩy thật mạnh, hình như đang tiến vào hồi ức.
“Sư phụ, sau đó thì sao ạ?” A Tứ vội vàng hỏi.
“Có thể là bởi vì nguyên nhân hài tử hỗn huyết nên khi sinh sản hồ yêu gặp phải khó khăn, vì để giữ được tính mạng của hài tử nên nàng ta đã đem kinh nghiệm của Yêu tộc và yêu khí của bản thân độ vào hài tử, khi hài tử giáng thế thì nàng đã chết.”
Tăng nhân nhìn về phía đồ đệ của mình, thần sắc của ông ta cực kỳ bi ai.
“Khi đó bá tánh Thánh Hỏa thành châm lửa vây công và tuyên bố muốn đốt chùa. Nhưng vì có thể giữ được hài tử nên sư huynh Tử Quy của con đã tự sát ở cổng chùa, lấy mạng đổi mạng trấn trụ các bá tánh thì mới khiến bọn họ chịu thối lui.”
Lão tăng nhân cười khổ, “Sau khi hắn đi, thậm chí lão nạp còn hoài nghi có thể lão nạp đặt pháp hiệu của hắn không tốt cho nên mới dẫn đến kết cục này.”
Tử Quy cũng là tên riêng của chim đỗ quyên, đỗ quyên luôn bị thi nhân xưng là loài chim có tiếng kêu thê lương nhất.
Tử Quy đứt ruột, đỗ quyên rơi lệ máu, đêm ngày than khóc.
Đêm đó Tử Quy đi theo người mình yêu.
Mọi người im lặng hồi lâu thì Ngu Sở mới nhẹ nhàng hỏi, “Vậy vì sao hài tử này biến thành Thánh Nữ đây?”
“Khi đó phụ mẫu của hài tử này đã đi hết, lão nạp chỉ là một hòa thượng thì sao hiểu được dưỡng dục trẻ mới sinh như thế nào? Kết quả là mấy ngày sau Harik tới của bái phỏng và nói hắn muốn nhận nuôi hài tử.”
Lão tăng nhân thở dài, “Lão nạp thấy tướng mạo của hắn đường đường, ánh mắt chính trực không giống tiểu nhân nên đưa hài tử cho hắn.”
“Về sau lại xảy ra việc pháp lực của Thánh Nữ hiển linh thì lão nạp đã đoán được đại khái là hài tử kia làm nhưng cũng không ngăn lại --- Rốt cuộc là nếu Harik cần ngụy trang cho nữ nhi của mình thì hài tử đó có lẽ đã được đối đãi tốt rồi.”
“Nhưng nàng không được đối đãi tốt.” Lý Thanh Thành sốt ruột nói, “Ta nhìn thấy nàng bị nhốt trong lồng sắt!”
Nghe được câu này, tay của lão hòa thượng hơi run rẩy.
Ngu Sở nhíu mày thấp giọng hô, “Thanh Thành.”
Lý Thanh Thành nhận ra mình nói chuyện lỗ mãng nên cúi đầu không mở miệng nữa.
Ngu Sở lại nhìn về phía lão hòa thượng, nàng thấp giọng nói, “Xin lỗi.”
Lão tăng nhân cười khổ.
“Vị tiểu thí chủ này chưa nói sai cái gì.” Ông ta nhẹ nhàng nói, “Lúc trước lão nạp không nên đưa hài tử này cho người, khi đó lão nạp quá mức mê mang, trong lòng cảm thấy nàng là nỗi phiền toái mới có thể dễ dàng đưa cho Harik như vậy. Rồi sau đó tuy rằng lão nạp biết cuộc sống của nàng không tốt nhưng trong lòng vẫn thấy may mắn vì cho rằng chỉ cần nàng tồn tại là được nên không ra tay cứu giúp. Hiện giờ……”
Ông ta cười khổ, “Hiện giờ đã qua mười tám năm, ngày ngày đêm đêm trong lòng lão nạp không được an bình, nhưng tuổi đã lớn cũng không làm được cái gì. Không nghĩ tới lại gặp được người có duyên như các vị.”
Lão tăng nhân nhìn về phía Ngu Sở.
“Vị tiên trưởng này, nếu ngài nguyện ý cứu hài tử kia thì lão nạp có thể hoàn toàn phối hợp các ngài.”
Hóa ra ông ta đã nhìn thấu thân phận của bọn họ.
Ngu Sở lại cảm thấy thực châm chọc.
Các bá tánh của Thánh Hỏa thành chỉ tin thần linh của chính mình, vốn là các hòa thượng ngại vì không liên quan tới bọn họ, dù sao năm đó bọn họ lại không chịu nghe theo không chịu buông tha các hòa thượng và yêu tu ở trên núi này.
Ai có thể nghĩ đến lúc ấy người mà bọn họ cảm thấy ‘không sạch sẽ’ là bởi vì bọn họ nhúng tay nên hiện giờ mang đến cơ duyên trùng hợp mà trở thành Thánh Nữ mà bọn họ tín ngưỡng?
Chỉ lấy thân phận huyết thống địa vị để nhìn nhận người thì thật sự có thể bình phán một sinh mệnh là tốt hay xấu sao?
Ngẫm lại tiểu hồ ly ngốc nghếch hôm qua được Cốc Thu Vũ cho đồ ăn đã nguyện ý đi theo nàng, đơn thuần như vậy thì nhất định không được giáo dục cho tốt, cũng không có tự do, không biết người khác tốt xấu ra sao.
Nghĩ lại xuất hiện kết cục cuối cùng trong sách về nàng thì rõ ràng là tiểu hồ ly này bị người lừa quá nhiều, ăn nhiều đau khổ mới dần dần hiểu được rồi sau đó gϊếŧ hai cha con nhưng khong rời đi nơi này mà lại trở thành Thánh Nữ duy nhất.
Có khả năng nàng cũng không biết mình nên đi nơi nào cho nên vẫn luôn không đi mà tiếp tục làm Thánh Nữ để thực hiện chức trách của mình.
Về sau nàng yêu một tên thủ hạ vô danh tiểu tốt của bọn cướp, người đã cho nàng chút ấm áp, kết quả nam nhân kia chết đi bởi cuộc chiến tranh có người tu tiên nhúng tay vào, cuối cùng lại bị nghiền xương thành tro.
Đã không chết được mà còn biến thành quỷ tu quay trở về báo thù, lại bị lôi ra làm kẻ xấu lần nữa.
Ngu Sở cảm thấy mình có khả năng đã thật sự lớn tuổi. Nếu trước đây nàng nghe đến loại chuyện này thì khẳng định là đôi mắt cũng không thèm nháy.
Nhưng hôm nay gặp phải chuyện này, lại nghĩ tới sự việc trong sách khiến tâm tình của nàng trở nên không tốt.
May mắn duy nhất đó là tất cả còn chưa phát sinh.
“Rất tốt.” Ngu Sở nghiến răng rồi nói một cách lạnh lùng, “Chuyện này ta nhất định phải quản.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.