Cốc Thu Vũ không rõ tập tục của Tây Vực cho lắm nhưng có nghe nói tới thành thị nơi cú trú của nhân loại ở phương nam này sẽ bắt giữ và xua đuổi động vật hoang dã như hồ ly. Cho nên nàng bao bọc hồ ly đến kín mít rồi mới ôm vào trong ngực vì sợ người qua đường thấy, sau đó bước nhanh ra tới con đường đi đến khách điếm. Vốn dĩ Cốc Thu Vũ còn sợ hồ ly có dã tính, bị ôm một lúc không thoải mái sẽ giãy giụa linh tinh gì đó, kết quả là tiểu hồ ly vẫn luôn an tĩnh làm ổ trong ngực nàng. Cốc Thu Vũ trở lại khách điếm, dọc theo thang lầu đi vào đến phòng, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Ngu Sở, Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đang chờ nàng. “Sư muội thật sự đã bắt về rồi?” Thẩm Hoài An giật mình. “Không phải bắt mà là nó nguyện ý trở về cùng muội.” Cốc Thu Vũ sửa lại cho đúng, “Muội đã nói nó thông nhân tính mà.” Nàng mang hồ ly ở trong ngực ra để lên bàn rồi cởi bỏ khăn quàng cổ. Tiểu hồ ly dính bẩn đang đứng trên bàn rung rung bộ lông, sau đó nó ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên phát hiện chính mình đang ở trong một không gian bị đóng kín, hơn nữa lại nhiều thêm ba người nên lập tức cong người lên tỏ vẻ khẩn trương. “Đừng khẩn trương, không có việc gì đâu, họ đều là người tốt, là sư phụ và sư huynh đệ của ta thôi.” Cốc Thu Vũ vội vàng giải thích, “Đúng rồi, có phải ngươi đói bụng hay không? Thịt nướng kia……” Nàng không nhịn được dùng ánh mắt xin giúp đỡ của mình hướng về phía Ngu Sở --- Đã nói với hồ ly là trở về sẽ có thịt nướng ăn, nếu nuốt lời thì khẳng định là tiểu hồ ly không còn tin tưởng nàng nữa! Dưới ánh nhìn của các đồ đệ và hồ ly, Ngu Sở bình tĩnh lật tay lên, lập tức trong tay xuất hiện một thỏ nướng nguyên con, hơn nữa rõ ràng là kiệt tác của Tiêu Dực. Phải biết rằng trong Tinh Thần Cung thì thịt nướng của Tiêu Dực là tuyệt nhất. Nhìn thỏ nướng còn bốc lên hơi nóng thì trong lòng các đồ đệ không thể không cảm thán, không hổ là sư phụ, ngay cả thịt nướng đều có thể lấy ra luôn! Thời gian trong không gian của Ngu Sở không trôi đi, nói đơn giản chính là thời gian tạm dừng, nó giữ nguyên vật phẩm trước khi tiến vào không gian ở giây cuối cùng. Cho nên trái cây rau dưa mới mẻ bỏ vào trong, sau hai tháng lấy ra vẫn giống như mới hái vậy. Thịt nướng cũng như vậy, trước khi ra cửa Tiêu Dực có đưa thịt nướng cho Ngu Sở nhờ Ngu Sở bảo tồn, hiện giờ vừa lấy ra thì nó bốc hơi nóng lên như là mới vừa nướng xong vậy, trên da thịt có mỡ phủ, nháy mắt hương vị thịt quanh quẩn khắp phòng. Đừng nói đến hồ ly, ngay cả Cốc Thu Vũ, Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đều không nhịn được nuốt nước bọt. Thịt Tiêu Dực nướng ăn thế nào cũng không thấy ngán. Nhưng hắn rất có cá tính, khi nào vui vẻ mới nướng, bằng không dỗ dành ra sao cũng không được. Lại nhìn đến tiểu hồ ly, đôi mắt của nó đều thẳng tắp! Ngu Sở đưa cho Lý Thanh Thành, Lý Thanh Thành mới đi về phía trước được vài bước, còn chưa đặt thịt nướng đến trước mặt tiểu hồ ly thì hồ ly đã vươn chân trước ôm lấy tay hắn rồi há mồm ăn. “Ngươi ngươi ngươi từ từ ăn, để ta đặt xuống đã.” Lý Thanh Thành vội vàng nói. Vì thế bốn thầy trò ngồi ở một bên vây xem hồ ly gặm thỏ phiên bản full 8K. Đừng thấy nó nhỏ mà lầm, nó ăn đồ ăn như một cơn gió xoáy, ngay cả xương cốt cũng không để lại. “Nó vẫn còn có thể ăn được này, rõ ràng lúc nãy con còn cho nó ăn thật nhiều thịt mà.” Cốc Thu Vũ nhỏ giọng, “Giờ lại ăn con thỏ, hôm nay lượng thức ăn nó ăn còn lớn hơn cả thân mình của nó, có thể làm dạ dày căng hỏng rồi hay không ạ?” Trong lúc hồ ly đang ăn thỏ thì Ngu Sở cảm thụ sự dao động năng lượng của nó, lúc này mới cảm thấy có vấn đề. Năng lượng bên người của hồ ly này rất phức tạp, trong đó có một cái rõ ràng là yêu khí, mà cái khiến người thấy kỳ quái đó là hình như có một thứ khác đang hung hăng chế trụ lực lượng bản thân nó, giống như xiềng xích vô hình nhốt lại vậy. Tiểu hồ ly vẫn luôn chuyên chú ăn thỏ, cho đến khi nó ăn xong rồi mới chép chép miệng chưa đã thèm, sau khi ngẩng đầu mới phát hiện những người khác đều đang yên lặng nhìn nó. Nó chớp chớp mắt, hình như cũng đã nhận ra điều gì liền xấu hổ ngồi xuống, cúi đầu liếm bộ lông dính bẩn ở dưới cằm, giống như cái gì cũng chưa phát sinh. Tuy Ngu Sở biết hồ ly này chỉ sợ cũng là hồ yêu hỗn huyết theo như nội dung trong sách nhưng nàng cũng hơi chần chờ, sợ dọa đến nó. Cốc Thu Vũ ngồi xuống bên cạnh bàn mà nó cũng không có phản ứng, thực rõ ràng là tiểu hồ ly càng tín nhiệm Cốc Thu Vũ hơn một ít. “Ta có thể sờ ngươi được không?” Cốc Thu Vũ cẩn thận hỏi. Hồ ly không trả lời, Cốc Thu Vũ vươn tay ra cẩn thận sờ sờ phía sau lưng nó, nó cũng không cự tuyệt. Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngu Sở nhanh chóng quyết định, “Tiểu Cốc, con ôm nó trở về chơi đi.” Cốc Thu Vũ gật đầu rồi duỗi tay ra ôm lấy tiểu hồ ly. Có vẻ như hồ ly cũng ăn uống no đủ, cũng hoàn toàn tín nhiệm nàng nên nó để nàng tùy ý ôm đi. Ngu Sở cảm thấy trước hết không thể nóng vội, rõ ràng là tiểu hồ ly chỉ tín nhiệm mỗi Cốc Thu Vũ, còn với bọn họ vẫn hơi cảnh giác. Một khi đã như vậy thì ít nhất để Tiểu Cốc đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối của nó đi. Cốc Thu Vũ mang theo hồ ly trở về phòng mình, hồ ly được ăn no nên cũng hơi lười biếng, Cốc Thu Vũ đưa ra đề nghị, “Ta tắm rửa cho ngươi được không?” Thực ra nàng muốn dùng phương thức tắm rửa để xem xét tiểu hồ ly có khỏe mạnh hay không, hoặc là trên người có bệnh ngoài da hay không. Nếu có thì tranh thủ cơ hội lần này giúp nó chữa khỏi. Trong lúc Cốc Thu Vũ và tiểu hồ ly ở chung với nhau hài hòa thì ở cách vách, sư huynh đệ Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành còn ở trong phòng sư phụ. Từ lúc Tiểu Cốc mang hồ ly đi thì biểu tình cà lơ phất phơ của Lý Thanh Thành trở nên nghiêm túc hẳn. Thẩm Hoài An nhìn dáng vẻ của sư đệ nhà mình bèn không nhịn được hỏi, “Sư đệ đừng nói với huynh là vừa rồi hồ ly mới ôm cánh tay của sư đệ một chút là sư đệ đã nhìn ra được cuộc đời của nó nhé?” “Này……” Lý Thanh Thành tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Ngu Sở, “Sư tôn……” Lý Thanh Thành đoán được Ngu Sở có khả năng nhìn ra được hồ ly này có vấn đề, quả nhiên Ngu Sở bình tĩnh nói, “Chờ các sư huynh của con về rồi nói sau.” Thẩm Hoài An quan sát Ngu Sở, lại quan sát Lý Thanh Thành, thái độ thần thần bí bí này của hai người thật sự làm người tò mò, nhưng Ngu Sở nói phải đợi người nên hết cách rồi, hắn cũng chỉ cố kiềm chế tính tình mà thôi. Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng qua một lúc nữa hồ ly sẽ rời đi. Không nghĩ tới cho đến khi mặt trời sắp xuống núi Cốc Thu Vũ mới gõ cửa tiến vào. “Tiểu hồ ly đi rồi!” Nàng thông báo. Một người một hồ lại chơi lâu như vậy, trước khi trời tối hồ ly mới rời đi. Nàng nhìn thấy thần sắc của mọi người không đúng bèn hỏi, “Làm sao vậy?” “Sư tỷ, sư tỷ cảm thấy con hồ ly đó thế nào?” Lý Thanh Thành hỏi. Cốc Thu Vũ ngồi đối diện với bọn họ, nàng nghĩ nghĩ. “Thể trạng hơi gầy, trên người đều không có mấy lượng thịt. Còn mặt khác…… Thân thể thật sự khỏe mạnh.” Nàng nói, “Đúng rồi, hơi thở trên người đó rất vẩn đục.” Theo như lời Cốc Thu Vũ nói thì không phải mùi vị mà là hơi thở linh khí ma khí tồn tại trong thiên địa tự nhiên. Nàng nói xong thì nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành nghiêm túc mới dần dần cảm thấy có vấn đề. “…… Hai người cảm thấy nó không phải là hồ ly bình thường?” Nàng thấy kỳ quái. Các đồ đệ đang muốn thảo luận thì vừa vặn truyền âm khí vang lên, mọi người lập tức im lặng. Ngu Sở cầm lấy truyền âm khí thì nghe được giọng nói của Lục Ngôn Khanh truyền đến, “Sư tôn.” “Bên kia của con thế nào?” Ngu Sở hỏi. “Con và sư đệ đi theo nhóm người Thánh Nữ kia đi đến hai đại thành khác nhưng không phát hiện ra việc khả nghi nào.” Lục Ngôn Khanh nói, “Thánh Nữ hoàn thành hiến tế Thánh Hỏa tiết trên đài cao của một thành cuối cùng rồi sau đó đã có người đưa đi rồi.” “Hôm nay nàng ta từng có hành vi ‘chữa khỏi’ không? Chính là tiếp xúc với những người khác, cho bọn hắn tinh lọc gì đó.” Lý Thanh Thành ở bên cạnh hỏi. “Hôm nay nàng ta không có tiếp xúc với bất kỳ ai.” Lục Ngôn Khanh trả lời, “Người nơi này có nói Thánh Nữ sẽ lựa chọn sáu người may mắn, vào ngày mai khi mặt trời lặn sẽ bắt đầu ‘tinh lọc’ bọn họ.” “Đã biết.” Ngu Sở nói, “Các con nhanh chóng trở về đi.” Buông truyền âm khí xuống, Ngu Sở nhìn về phía ba đồ đệ rồi nhẹ nhàng nói, “Các con cũng đi nghỉ ngơi hoặc ra ngoài đi dạo đi. Chờ hai người trở về rồi bàn lại sau.” Ba người rời khỏi phòng của sư phụ, nói thật là vốn dĩ bọn họ không phải người thường, ở bên ngoài lại không cần phải huấn luyện cường độ cao nên một chút cũng không mệt. Nhưng vì chuyện của hồ ly nên ai cũng không có tâm tình đi dạo phố. Ba người đi vào phòng bên cạnh, Thẩm Hoài An đóng cửa lại, hắn nhìn về phía Lý Thanh Thành. “Lý Thanh Thành, rốt cuộc là sư đệ biết cái gì thì sư đệ nói thẳng đi.” Hắn nói, “Sư đệ cứ câu người ta như thế quá làm người khó chịu rồi.” “Không phải đệ không muốn nói.” Lý Thanh Thành không biết phải giải thích sao nữa, “Chuyện này liên lụy quá nhiều, nên nói cái gì và không nên nói cái gì thì đệ phải nghe sư phụ.” “Sư đệ……” Tuy rằng ngày thường Thẩm Hoàn An thận trọng khi đối ngoại nhưng khi đối mặt với sư huynh đệ thì hắn vẫn dễ dàng hấp tấp nhất. Nhìn Thẩm Hoài An đang trừng mắt, Lý Thanh Thành vội vàng giơ tay lên, “Nói chuyện thì nói chuyện nhưng không được tức giận chứ. Lại nói, sư huynh cũng thông cảm đệ một chút đi, đệ có thể nhìn thấy việc riêng tư của người ta thì không phải đệ cũng cần giữ bí mật cho người ta sao?” “Thẩm Hoài An, ngồi xuống đi.” Cốc Thu Vũ nhíu mày. Thẩm Hoài An miễn cưỡng kiềm chế nóng nảy trong lòng mình rồi ngồi xuống. Hiện giờ người thấy phiền lòng nhất biến thành Tiểu Cốc. Trong hai lần gặp mặt này, hơn nữa cũng chỉ mới ở chung một buổi trưa mà Cốc Thu Vũ đã rất thích hồ ly này rồi. Mới đầu nó còn cảnh giác nhưng khi quen thuộc rồi lại là một vật nhỏ vừa ngoan ngoãn lại nghịch ngợm. Nó không chỉ để Cốc Thu Vũ tùy ý tắm cho nó mà nó còn đầy sức sống chơi trò chơi với nàng giống như chó con vậy, chơi kéo co, nhặt đồ vật gì gì, bất kỳ Cốc Thu Vũ chơi cái gì với nó thì tiểu hồ ly đều phối hợp. Cốc Thu Vũ rõ ràng có thể cảm giác được trong khi chơi cùng nàng thì khóe miệng của hồ ly đều cong lên cười, rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều so với lúc đầu. Nàng mới sinh ra cảm tình với nó thì lại biết trên người nó không đơn giản như vậy, lại không biết là tốt hay xấu! Ôi, phiền thật đấy. Ba người không làm gì mà cứ yên tĩnh ngây người một canh giờ chờ đợi Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực trở về. Chờ đến sau khi trời tối mới thấy hai người gấp gáp trở về từ một thành khác, cuối cùng mọi người Tinh Thần Cung có thể tụ tập bên nhau. Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực cùng nhau ra cửa cùng nhau trở về, chỉ thấy Lục Ngôn Khanh vẫn sạch sẽ, vẫn phong độ nhẹ nhàng như thường ngày. Nhưng mới nhìn thì Tiêu Dực lôi thôi hơn rất nhiều, hiện giờ mái tóc dài đến bả vai của hắn bị buộc ở phía sau cũng rối tung, đỉnh đầu không hiểu sao còn xuất hiện sợ tóc chổng lên, nhìn như bị gió lốc quét qua vậy. Hai người một kẻ như mới ở dưới lầu đi lên, một kẻ như mới xuyên qua sa mạc. Thật sự không biết nên nói Lục Ngôn Khanh quá chăm chút hình tượng hay Tiêu Dực quá không câu nệ tiểu tiết đây, một người tu tiên có thể tai họa mình thành cái dạng này cũng không dễ chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]