7 
Nghe được lời Dương Yến Sơ nói, lòng ta cũng bớt căng thẳng phần nào, liền theo bà mụ đến chính sảnh để hành lễ với cha mẹ chồng. 
Vừa bước vào chính sảnh, ta khẽ nâng gấu váy, quỳ xuống dâng trà cho mẹ chồng. 
Bà trông khoảng ba, bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị, thậm chí trang sức trên đầu cũng ít. 
Ta cúi đầu, cẩn thận nâng chén trà. 
Trong lòng nghĩ, có lẽ cuộc sống ở Tướng phủ cũng không phải dư dả lắm. 
Ngay sau đó, bà nắm lấy cổ tay ta, làm ta giật mình. 
Bàn tay bà có những vết chai do luyện võ nhiều năm, bà mỉm cười, tháo hai chiếc vòng vàng nặng nửa cân từ cổ tay bà, đeo vào tay ta. 
Kiểu dáng của chúng tuy có phần quê mùa, nhưng trọng lượng thì khiến ta khiếp sợ! 
Tay ta bỗng chốc nặng trĩu, đến nỗi không thể nâng lên nổi. 
Ta kinh hãi, nghĩ rằng có lẽ mình không được mẹ chồng yêu thích, nên bà dùng cách này để răn đe. 
“Mẫu thân…” 
Nhưng bà lại đưa tay nhéo nhẹ má ta, rồi mắt bà sáng lên, vui vẻ gọi lớn về phía Vị Viễn hầu: 
“Đúng là con gái được nuôi nấng kỹ lưỡng trong kinh thành, thật là yếu ớt, bảo sao con trai ta từ xa đã nhớ thương…” 
Ta còn chưa nghe rõ hết câu, thì Vị Viễn hầu đã khẽ ho một tiếng, cắt ngang lời bà. 
Lão hầu gia là võ tướng, không để râu, trông còn trẻ hơn so với phụ thân ta, một văn quan. 
Hai tay ta nặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-ty-ty-ga-cho-tieu-tuong-quan-benh-nang/3615077/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.