10
Trước đây, mối quan hệ giữa ta và Tống Uyển Tình tuy không tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức quá tệ.
Dù gì, nàng cũng là đích nữ được cha mẹ yêu thương, còn ta chỉ là thứ nữ do người thiếp sinh ra, không thể nào vượt qua được nàng.
Mọi chuyện thay đổi từ năm ta tròn mười lăm, khi người thân của Hứa gia đến dự yến tiệc.
Lúc đó, Dương Yến Sơ vẫn chưa bị thương, là một vị hôn phu hoàn hảo, hôn sự của hai nhà vẫn chưa được định đoạt, không tiện công khai, Hứa gia cũng không biết, nên di mẫu của Hứa gia đã đến xin hỏi cưới.
Ta đi ngang qua khu vườn, cảm thấy có người đi theo sau lưng.
Trong phủ lúc ấy đông người, ta cảm thấy bất an nên chạy sâu vào trong vườn, nhưng chỉ đi được vài bước thì bị Hứa Chí Chiêu, kẻ mặc áo hoa đào, chặn lại.
Ánh mắt hắn lướt qua người ta, dừng lại trên khuôn mặt ta, giọng điệu ngả ngớn:
“Ngươi là cô nương nhà ai? Nói tên cho ta biết, để ta bảo mẫu thân đến xin cưới.”
Thúy Nhi chắn trước mặt ta, giọng run rẩy đến mức như sắp khóc:
“Ngươi… ngươi là đồ vô lại!”
Ta nắm lấy tay Thúy Nhi, định kéo nàng chạy về.
Đúng lúc đó, một giọng nói lãnh đạm vang lên từ góc khuất:
“Ta đang tự hỏi ai mà không biết xấu hổ đến thế, chặn đường một cô nương không cho đi, thì ra là Tam công tử Hứa gia.”
Sắc mặt Hứa Chí Chiêu khó coi, ta liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-ty-ty-ga-cho-tieu-tuong-quan-benh-nang/3615078/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.