Không lâu sau khi Từ Ưng Bạch tỉnh lại, Trần Tuế vội vàng từ Thái Y Viện chạy đến bắt mạch. Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong điện hãy còn thắp nến, Từ Ưng Bạch được Phó Lăng Nghi đỡ dậy, tựa lên đầu giường. Trần Tuế ấn ba ngón tay bắt mạch cho Từ Ưng Bạch, lúc nhíu mày lúc thả lỏng, xong xuôi thì nhét tay hắn vào trong chăn gấm, cẩn thận dặn dò, "Cơ thể của đại nhân vẫn còn rất yếu, hơn nữa độc tố vẫn chưa đào thải hết, ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều phải cẩn thận, không được để lạnh quá hay nóng quá, cũng không được lao lực tổn thương tinh thần. Trước đây Thái Y Viện đã ghi chép lại các phương thức giải độc trong thời kỳ Thành Đế, chúng ta sẽ dựa vào đó để tiếp tục bào chế thuốc giải. Nhưng quá trình này tốn rất nhiều thời gian và công sức, trước khi bào chế thành công, đại nhân không được dừng thuốc. Nếu tình huống xấu đi, e là ngài phải tẩy tủy một lần nữa."
Nghe vậy, Phó Lăng Nghi không khỏi siết chặt nắm tay, lo lắng nhìn Từ Ưng Bạch. Trần Tuế khẽ thở dài, "Còn một việc nữa, phạt cốt tẩy tủy gây tổn thương đến kinh mạch, đại nhân sẽ cảm thấy tay chân yếu ớt, việc xuống giường đi lại sẽ khá vất vả, nếu thực sự không thể đi được thì đành ngồi xe lăn một thời gian vậy."
"Không sao đâu." Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi an ủi, nhẹ nhàng nói, "Có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi."
Nghe vậy, lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743761/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.