Không lâu sau khi Từ Ưng Bạch tỉnh lại, Trần Tuế vội vàng từ Thái Y Viện chạy đến bắt mạch. Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong điện hãy còn thắp nến, Từ Ưng Bạch được Phó Lăng Nghi đỡ dậy, tựa lên đầu giường. Trần Tuế ấn ba ngón tay bắt mạch cho Từ Ưng Bạch, lúc nhíu mày lúc thả lỏng, xong xuôi thì nhét tay hắn vào trong chăn gấm, cẩn thận dặn dò, "Cơ thể của đại nhân vẫn còn rất yếu, hơn nữa độc tố vẫn chưa đào thải hết, ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều phải cẩn thận, không được để lạnh quá hay nóng quá, cũng không được lao lực tổn thương tinh thần. Trước đây Thái Y Viện đã ghi chép lại các phương thức giải độc trong thời kỳ Thành Đế, chúng ta sẽ dựa vào đó để tiếp tục bào chế thuốc giải. Nhưng quá trình này tốn rất nhiều thời gian và công sức, trước khi bào chế thành công, đại nhân không được dừng thuốc. Nếu tình huống xấu đi, e là ngài phải tẩy tủy một lần nữa."
Nghe vậy, Phó Lăng Nghi không khỏi siết chặt nắm tay, lo lắng nhìn Từ Ưng Bạch. Trần Tuế khẽ thở dài, "Còn một việc nữa, phạt cốt tẩy tủy gây tổn thương đến kinh mạch, đại nhân sẽ cảm thấy tay chân yếu ớt, việc xuống giường đi lại sẽ khá vất vả, nếu thực sự không thể đi được thì đành ngồi xe lăn một thời gian vậy."
"Không sao đâu." Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi an ủi, nhẹ nhàng nói, "Có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi."
Nghe vậy, lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng dữ dội. Sau khi Trần Tuế rời đi, Phó Lăng Nghi lại quỳ gối bên giường Từ Ưng Bạch, ghém chăn cho hắn.
Gió tuyết đã ngừng, đường chân trời sáng rực, ánh vàng bao phủ đỉnh núi xa xa. Mọi người lục tục đến Tuyên Chính Điện. Ngụy Hành, tỷ muội Diệp Vĩnh Ninh và Lý Nghị, Mai Vĩnh, thậm chí Hoàng Thái Hậu Tiêu Ngộ Ninh cũng đến. Bọn họ không dám ở lại lâu, sợ làm phiền Từ Ưng Bạch dưỡng bệnh nên chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi. Ngụy Hành còn phải vào triều, lưu luyến từng bước chân không nỡ rời đi, nói với Từ Ưng Bạch, "Sư phụ, tối nay con lại đến thăm người nhé."
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu. Tạ Tĩnh Vi biết sư phụ đã tỉnh thì vội vàng đi tìm Huyền Thanh Tử, xin ông đưa mình vào cung. Vừa thấy Từ Ưng Bạch ngồi trên giường, thấy tủi thân thay cho sư phụ, nó bĩu môi bò lên giường, rầu rĩ gọi, "Sư phụ ơi." Tên nhóc vừa gọi vừa lã chã rơi nước mắt, trông rất đáng thương.
Từ Ưng Bạch gắng gượng giơ tay véo má Tạ Tĩnh Vi, dịu dàng an ủi, "Đừng khóc nữa, nín đi, đã không sao rồi."
Kết quả vừa an ủi Tạ Tĩnh Vi lại càng đau lòng, còn khóc to hơn. Từ Ưng Bạch dở khóc dở cười, chỉ có thể cố gắng xoa đầu an ủi đồ đệ nhỏ đang sụt sùi lau nước mắt kia. Hắn nhìn về phía Huyền Thanh Tử, khẽ gọi, "Sư phụ."
Huyền Thanh Tử chỉ "Ừ" một tiếng. Ông không quở trách Từ Ứng Bạch như trước nữa, chỉ lầm bầm, "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Từ Ưng Bạch cụp mắt, nhưng ký ức kiếp trước chợt ùa về, hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói, "Sư phụ, con xin lỗi."
Huyền Thanh Tử sững sờ. Tuy không biết tại sao Từ Ưng Bạch lại đột nhiên xin lỗi, nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo và nghiêm túc ấy, ông biết hắn không hề đùa giỡn. "Xin lỗi gì chứ," Huyền Thanh Tử xoa đầu Từ Ưng Bạch. "Chẳng lẽ bị bệnh ngủ một giấc khờ rồi sao?"
Từ Ưng Bạch lắc đầu, không nói thêm nữa. Huyền Thanh Tử ngồi xuống ghế mây bên cạnh, hỏi, "Sau này con có dự định gì không?"
Từ Ưng Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, "Đợi sức khỏe tốt hơn, con muốn từ quan về đạo quan dưỡng bệnh, sau đó đi du ngoạn khắp nơi."
"Cũng tốt," Huyền Thanh Tử vỗ vỗ cánh tay hắn. "Các sư thúc sư bá và các sư huynh đệ chơi thân với con đều rất mong con về đấy."
Hai người hàn huyên hồi lâu, Từ Ưng Bạch mỉm cười dịu dàng, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm, dường như đến bây giờ hắn mới thực sự trở lại thế gian này. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng lại không thấy người mình muốn tìm. Tạ Tĩnh Vi thấy vậy thì hít hít mũi, giọng ồm ồm nói, "Sư phụ đang tìm sư trượng sao, khi chúng con đến thì y ra ngoài rồi, nói rằng nếu sư phụ có tìm thì gọi y vào."
Nghe thấy hai tiếng "sư trượng", sắc mặt Huyền Thanh Tử lập tức tối sầm, hận không thể cốc đầu tên nhóc này. Từ Ưng Bạch ngẩn người một lúc lâu mới nghĩ ra "sư trượng" mà Tạ Tĩnh Vi nói là ai. Hắn không khỏi bật cười, gật đầu. Tạ Tĩnh Vi ngây ngô chẳng hề hay biết ánh mắt sắc lẹm của sư tổ, ngồi dậy vỗ ngực nói, "Sư phụ chờ một chút, để con đi gọi." Dứt lời đứa nhóc đứng dậy chạy ra ngoài.
Phó Lăng Nghi lúc này đang ở ngoài sân, xung quanh là vài khối gỗ đỏ chắc chắn và một số dụng cụ làm mộc, mùn cưa và tuyết trộn lẫn vào nhau. Từ khi Huyền Thanh Tử và Tạ Tịnh Vi bước vào y đã lặng lẽ ra ngoài, Từ Ưng Bạch đã lâu không gặp sư phụ và đệ tử, Phó Lăng Nghi sợ mình ở đó sẽ làm phiền họ. Ra ngoài, y nhờ người đi lấy gỗ đỏ và dụng cụ, chuẩn bị làm một chiếc xe lăn để phòng khi cần. Khi đã có đầy đủ nguyên vật liệu, lo rằng làm việc trong điện sẽ làm ồn đến Từ Ưng Bạch, y dứt khoát mang tất cả ra sân, quỳ dưới tuyết đẽo gỗ và lắp ráp.
Một vài bộ phận đã được làm xong, Phó Lăng Nghi đặt chúng sang một bên, chiếc xe lăn sắp sửa thành hình đứng vững trên nền tuyết. Hai bàn tay bị lạnh đến đỏ ửng, những bông tuyết nhỏ lấm tấm trên tóc, y áp tay vào cổ để sưởi ấm một lát rồi buông xuống. Vừa nhặt một bộ phận lên, y bỗng nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của trẻ con, "Sư trượng! Sư phụ tìm huynh đó!"
Phó Lăng Nghi đờ người, chậm rãi quay đầu lại, chỉ vào mình, "Gọi ta sao?"
"Đương nhiên." Tạ Tĩnh Vi nhảy xuống bậc thang chạy tới, kéo vạt áo Phó Lăng Nghi, "Tướng công của sư phụ không phải gọi là sư trượng sao? Đi thôi đi thôi, sư phụ đang đợi huynh đó."
Phó Lăng Nghi cứ thế bị kéo vào phòng ngủ. Vừa bước chân vào, Tạ Tĩnh Vi đã bị Huyền Thanh Tử xách cổ lên, "Chúng ta đi thôi."
Tạ Tĩnh Vi có vùng vẫy nhưng không thành công, đành phải gọi với vào trong, "Sư phụ, tối con lại đến thăm người nhé."
Phó Lăng Nghi một mình bước vào, phủi sạch tuyết và mùn cưa trên người mới đi đến quỳ xuống bên giường Từ Ưng Bạch, "Vừa rồi ra ngoài làm gì thế?" Từ Ưng Bạch hỏi.
"Làm xe lăn," Phó Lăng Nghi đáp, giọng hơi khàn đi vì gió tuyết. "Nhưng vẫn chưa xong. Đợi một hai ngày nữa, trời nắng lên ta sẽ đẩy ngươi ra ngoài đi dạo."
Từ Ưng Bạch nhìn y không nói. Phó Lăng Nghi tưởng hắn muốn nói gì đó, nhưng đối phương lại cứ thế nhìn mình không chớp mắt, y lập tức cảm thấy căng thẳng, không khỏi vò vò tay áo, vội ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao vậy?"
"Không có gì," Từ Ưng Bạch lắc đầu, "Chỉ muốn nhìn ngươi vậy thôi."
Phó Lăng Nghi thoáng yên tâm lại, rồi lại nghe hắn nói, "Lại đây, đến gần ta một chút."
Phó Lăng Nghi nghe lời nhích nhích đầu gối. Một bàn tay vươn ra nhẹ nhàng mơn trớn từ cằm đến gò má y. Lúc này Từ Ưng Bạch giơ tay vẫn tương đối khó khăn, giữa chừng hắn dừng lại một chút ròi lại nâng tay lên, Phó Lăng Nghi thấy vậy thì thuận thế cúi đầu xuống một vị trí thích hợp, lặng lẽ đưa mặt mình vào lòng bàn tay đối phương. Những ngón tay trắng bệch lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt làm Phó Lăng Nghi nhắm mắt lại theo phản xạ, lông mi quét qua đầu ngón tay Từ Ưng Bạch.
Từ Ưng Bạch có thể cảm nhận được làn da gần mắt y hơi run lên, hơi ấm truyền đến từ nơi cả hai tiếp xúc. Phó Lăng Nghi nuốt khan, không hiểu tại sao Từ Ưng Bạch lại muốn chạm vào đó. Đột nhiên Từ Ưng Bạch xoa nhẹ đuôi mắt y, tuy dùng rất ít lực nhưng dường như lại mang theo một chút bất đắc dĩ và giận dữ. Sống lưng y run lên, ngón tay vô thức co lại, lồng ngực phập phồng. Từ Ưng Bạch thu tay lại, khẽ hỏi, "Phó Lăng Nghi, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"Ta..." Phó Lăng Nghi mơ hồ ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thẳng vào cặp mắt hổ phách đối diện, nghe thấy đối phương nói, "Ví dụ như kiếp trước... Ví dụ như đôi mắt của ngươi."
Phó Lăng Nghi đột ngột thẳng lưng dậy như bị sét đánh, ngỡ ngàng nhìn Từ Ưng Bạch, bối rối đáp, "Ngươi... Ta... Ngươi biết những gì rồi?"
Từ Ưng Bạch phớt lờ câu hỏi, nghiêm túc nhìn Phó Lăng Nghi, "Ta nhớ ngươi từng nói đôi mắt của ngươi là bệnh cũ, kiếp trước Huyền Diệu Quan vẫn rất tốt, sư phụ và Tĩnh Vi đều không sao. Ngươi còn nói ngươi không lừa ta. Nhưng trong những ngày hôn mê ta đã thấy tất cả, cũng đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong ba năm ấy."
Phó Lăng Nghi như rơi xuống hầm băng, suýt nữa đã mất bình tĩnh, vội vàng đứng dậy. Từ Ưng Bạch nhìn y, dịu giọng nói, "Ta nợ ngươi một lời cảm ơn, và-"
Lời xin lỗi chưa kịp nói ra đã bị một cái ôm chặn lại. Phó Lăng Nghi cúi xuống ôm chầm lấy Từ Ưng Bạch, siết chặt lấy bả vai hắn. Từ Ưng Bạch tựa đầu vào ngực y, nghe được tiếng tim đập như trống, cảm nhận được cái lạnh của gió tuyết bên ngoài. Phó Lăng Nghi cẩn thận hôn lên đỉnh đầu, lên đuôi mắt hắn. Từ Ưng Bạch nín thở, theo bản năng nhắm mắt lại, chất giọng khàn khàn kề sát bên tai, "Không cần xin lỗi ta, đây không phải lỗi của ngươi. Đừng trách bản thân mình nữa, tất cả đều là lựa chọn của ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]