Phó Lăng Nghi rất nhanh đã phát hiện ra nước mắt trên má Từ Ưng Bạch. Y nín thở, cẩn thận đưa tay lau khóe mắt hắn, tựa như vô số lần trong kiếp trước. Y chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của đối phương, khàn giọng gọi, "Kiều Kiều... Ưng Bạch à..."
Phó Lăng Nghi lo lắng sốt ruột chờ đợi rất lâu, chỉ mong đôi mắt hổ phách dịu dàng đó có thể mở ra một chút, tiếc là cho đến khi Trần Tuế đến bắt mạch rồi rời đi, Từ Ưng Bạch vẫn hôn mê, không có phản ứng gì. Y canh chừng bên giường Từ Ưng Bạch mười mấy ngày mà đối phương vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi ngày Trần Tuế đến bắt mạch ba lần, nhưng vẫn không tìm ra được vấn đề, chỉ nói rằng cơ thể Từ Ưng Bạch quá yếu ớt, sau khi phạt cốt tẩy tủy cần một thời gian dài để nghỉ ngơi và phục hồi. May thay hắn đã có thể uống thuốc, không gian nan như trước.
Phó Lăng Nghi tạm yên tâm, ngày ngày canh chừng bên cạnh Từ Ưng Bạch, theo lời dặn của Trần Tuế mà bấm huyệt cho hắn, nếu kinh mạch không thông thì khi tỉnh lại sẽ rất đau đớn. Tạ Tĩnh Vi, Huyền Thanh Tử và những người khác cũng đã đến Trường An. Huyền Thanh Tử nhìn Từ Ưng Bạch mê man trên giường bệnh, nửa nhẹ nhõm nửa đau lòng mà thở dài, rồi khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh kia, như hồi hắn còn nhỏ. Tạ Tĩnh Vi biết sư phụ bệnh nặng đến nỗi hôn mê thì đau lòng khóc nấc lên, mấy ngày liền đều nằm bò bên giường hắn không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743760/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.