Những ngày cuối cùng, đoàn người chuẩn bị hạ thủy, xuôi dòng đến Giang Nam. Trong những ngày đó, tinh thần của Từ Ưng Bạch còn khá tốt, Phó Lăng Nghi thậm chí còn có cảm giác hắn đã dần khỏe lại, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Lúc ấy thuốc của Từ Ưng Bạch đã được thay đổi vô số lần, đến nỗi thuốc và châm cứu đã chẳng còn tác dụng. Theo ý hắn, Trần Tuế đã sửa lại phương thuốc, hiện giờ tác dụng của thuốc chỉ là giảm đau.
Con thuyền bập bềnh trên mặt nước, thỉnh thoảng khi Từ Ưng Bạch cảm thấy chóng mặt, hắn sẽ trò chuyện với Phó Lăng Nghi để giữ tỉnh táo. Phó Lăng Nghi quỳ bên hắn, vừa trả lời vừa chăm chú nhìn, thời khắc nào cũng chú ý đến tình trạng sức khỏe của hắn. Từ Ưng Bạch đặt bút xuống, day day hốc mắt, hỏi, "Sao ngươi lại tên là Lăng Nghi? Cha mẹ ngươi đặt chữ Lăng cho ngươi có lẽ mang nghĩa bay cao bay xa, còn chữ Nghi..." Từ Ưng Bạch ngừng lại một lát, dịu giọng hỏi, "Là mong ngươi thông minh lanh lợi sao? Không thể là Nghi trong nghi kỵ được."
Phó Lăng Nghi lắc đầu, "Không phức tạp như vậy đâu. Huynh trưởng ta tên Lăng Vân. Lúc mẹ mang thai ta, đại phu nói ta là bé gái." Có lẽ vì nhắc đến gia đình, giọng điệu của y bất giác trở nên dịu dàng, "Cha ta đặt tên cho đứa bé chưa ra đời đó là Phó Ngưng, hy vọng ta sẽ điềm tĩnh đoan trang, dịu dàng thanh nhã. Về sau mới biết ta là bé trai, cha mẹ bèn để huynh trưởng đặt tên cho ta. Huynh trưởng khi ấy chưa biết chữ nhiều, tính tình lại tùy tiện nên dứt khoát xóa bớt hai nét của chữ Ngưng (凝) đi rồi thêm tên đệm của mình, đặt tên cho ta là Phó Lăng Nghi (疑)."
Nghe vậy, Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn y một cái, không biết nghĩ đến điều gì mà nhẹ nhàng thở dài, "Hóa ra là như vậy."
Phó Lăng Nghi nhìn hắn, "Còn tên của ngươi thì sao?"
Động tác xoa đốt ngón tay chợt khựng lại, "Tên của ta ư?" Từ Ưng Bạch khẽ mỉm cười, bồi hồi kể lại, "Tên của ta là do mẹ đặt. Mẹ sinh ta ra lúc trời tảng sáng, bình minh sắp đến, nên đặt tên cho ta là Ưng Bạch, hy vọng ta có thể vượt qua đêm tối, thấy được bình minh."
Hàng mi khẽ run lên, Phó Lăng Nghi khó chịu nuốt khan, lồng ngực nhói đau. Vì sao chứ? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với Từ Ưng Bạch như vậy? Y ngẩng đầu nói với đối phương, "Nhất định là thế. Ngươi nhất định sẽ làm được."
Từ Ưng Bạch cụp mắt, một lúc lâu sau mới dịu giọng đáp, "Cũng chỉ mong vậy."
Đêm trước khi kết thúc hành trình, Từ Ưng Bạch giữ đúng lời hứa, thả Phó Lăng Nghi đi. Ban đầu y vốn không muốn rời đi, nhưng chỉ cần một câu "Thay ta đi xem thế giới bên ngoài" đã khiến y cứng họng không thể phản bác. Phó Lăng Nghi do dự rất lâu nhưng Từ Ưng Bạch vẫn không thay đổi ý định, cuối cùng chỉ có thể nhận được lời đồng ý có thể đến thăm hắn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Phó Lăng Nghi đến từ biệt Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch đưa cho y một bình sứ nhỏ, nói rằng trong đó có thuốc giải loại độc y đã uống vào lần đầu gặp mặt. Phó Lăng Nghi chậm rãi nhét chiếc bình vào ngực áo. Kiếp trước, mãi đến vài tháng sau khi Từ Ưng Bạch chết, y mới biết trong bình chẳng có thuốc giải nào cả, nước pha độc y uống ngày ấy chỉ là nước sôi để nguội pha thêm thuốc cầm máu mà thôi.
Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây lặng lẽ nhìn Phó Lăng Nghi. Y quỳ xuống dập đầu, khản giọng nói, "Vậy ta đi đây."
Phó Lăng Nghi ngập ngừng một chút rồi chậm rãi đứng dậy rời đi. Chưa đi được bao xa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi ôn hòa, "Phó Lăng Nghi."
Gương mặt gần như hoàn mỹ lung linh dưới ánh đèn mờ, hắn dịu dàng cười với Phó Lăng Nghi, "Cảm ơn ngươi đã đi cùng ta đến tận đây."
Chặng đường này quá đỗi gập ghềnh, Từ Ưng Bạch khó khăn lắm mới đi được đến đây, mà bên cạnh chỉ còn lại một mình Phó Lăng Nghi. Mấy tháng đồng hành không ngắn cũng chẳng dài, nhưng ít nhất trong những ngày cuối cùng này, được bầu bạn để bản thân không quá cô đơn, hay những cái ôm trong đêm khuya vắng lặng ấy cũng là một sự an ủi. "Sau này còn gặp lại."
Phó Lăng Nghi chớp chớp mắt, đáp, "Được." Khi ấy y không ngờ rằng lần tạm biệt này lại là vĩnh biệt.
Hôm sau, y tìm được túi tiền kia, ngẩn ra một lúc rồi quyết định quay lại, còn nghĩ rằng sau khi trả lại sẽ tìm cách - dù có phải năn nỉ ỉ ôi cũng nhất định phải ở lại. Nhưng chỉ sau một đêm, tất cả mọi thứ đã thay đổi, không thể cứu vãn được nữa. Ba năm tiếp theo, y vẫn không thể thoát khỏi cảnh tượng Từ Ưng Bạch vạn tiễn xuyên tim, rơi xuống sông mà chết, cứ thể tự ép mình đến phát điên.
Dòng hồi ức dài đằng đẵng đột ngột bị cắt ngang, quá trình phạt cốt tẩy tủy đã kết thúc. Trần Tuế lau mồ hôi bước ra từ sau bình phong, phạt cốt tẩy tủy bảy ngày liên tục khiến ông già đi trông thấy, tóc mai đã bạc thêm nhiều. Vừa bước ra ngoài, ông đã thấy Phó Lăng Nghi đang quỳ ở đó chờ đợi. Phó Lăng Nghi lập tức đứng dậy, loạng choạng bước về phía ông, muốn hỏi xem mọi chuyện thế nào rồi, nhưng vì lâu ngày không nói chuyện, y nhất thời không thốt nên lời. May là Trần Tuế hiểu được y muốn hỏi gì, thở dài rồi nói, "Phạt cốt tẩy tủy tương đối thuận lợi, nhưng cơ thể đại nhân quá yếu, độc trong cơ thể cũng chưa được loại bỏ hoàn toàn, cần tiếp tục theo dõi cẩn thận để tránh xảy ra sai sót."
Phó Lăng Nghi ngừng thở, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Trần Tuế. Y chật vật nuốt khan, vừa đau khổ vừa nôn nóng nhìn ông, rồi lại nhìn nhìn về phía bình phong: "Ta... ta có thể..." Có thể vào thăm hắn được không?
Trần Tuế lập tức hiểu ý, "Có thể, nhưng nhưng vừa phạt cốt tẩy tủy xong, ngài đợi thêm hai canh giờ nữa hãy vào." Trần Tuế do dự một lúc, nói thêm. "Còn nữa... Cơ thể đại nhân còn rất yếu, không biết khi nào mới tỉnh, mong tướng quân đừng lo lắng."
Phó Lăng Nghi ra sức gật đầu. Sau hai canh giờ chờ đợi và được Trần Tuế cho phép y mới cẩn thận bước vào sau bình phong. Từ Ưng Bạch nằm trên giường, trên người đắp chăn gấm mềm mại ấm áp, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên gối. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi không chút máu khô khốc, nứt nẻ vì trời lạnh. Trên đôi tay lộ ra ngoài là những vết kim châm chi chít để lại sau khi châm cứu.
Phó Lăng Nghi quỳ xuống bên giường hắn, lồng ngực phập phồng, hai mắt đỏ hoe. Y thật cẩn thận nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, lấy ngọc bội trong ngực áo ra đặt lên đầu giường hắn. Y khẽ thì thào, như sợ làm phiền đến đối phương, "Ta mang ngọc bội của ngươi về đây. Xin lỗi, ta lại đến muộn nữa rồi." Y chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay Từ Ưng Bạch, con ngươi run lên, "Dù có thế nào, ta sẽ luôn... Luôn ở bên cạnh ngươi."
Đôi mi khẽ rung động. Từ Ưng Bạch chìm sâu trong một giấc mơ khổng lồ hỗn loạn, chính xác hơn là một hồi ức. Hắn không biết hôm nay là hôm nào, cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình bị một sợi dây làm bằng máu trói lại rồi bị kéo về phía trước, dòng ký ức hỗn loạn ập đến như muốn nhấn chìm hắn. Cho đến khi thấy một trận mưa tên giữa không trung, nhắm thẳng vào một bóng dáng đơn độc trên thuyền, Từ Ưng Bạch mới bừng tỉnh nhận ra đây là ký ức kiếp trước và người rơi xuống sông chính là bản thân mình. Ngay sau đó, hắn thấy Phó Lăng Nghi như phát điên lao xuống sông, còn bị tên lạc bắn trúng lưng.
Trong ba tháng tiếp theo, Phó Lăng Nghi tỉ mỉ tìm kiếm thi thể dọc bờ sông. Nhìn y cố chấp tìm kiếm dưới dòng nước xiết, vết thương do tên bắn thấm nước rữa ra, tay chân lở loét ghê người, Từ Ưng Bạch vừa kinh ngạc vừa khó tả. Một người phải có nghị lực đến mức nào mới dám lặn lội dưới dòng sông cuồn cuộn sóng như vậy. Phó Lăng Nghi thất vọng hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác vực dậy tinh thần để tiếp tục tìm kiếm. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra y gần như đã bên bờ sụp đổ. Đừng tìm nữa, Từ Ưng Bạch muốn nói với y, rằng đừng tìm nữa. Ta không cần ngươi nhặt xác nữa, mau đi đi. Nhưng sự thật đã định sẽ không thay đổi, Phó Lăng Nghi cũng không thể nghe thấy lời thì thầm của một cô hồn dã quỷ.
Đến tháng thứ ba, Phó Lăng Nghi cuối cùng cũng từ bỏ và quay trở lại Trường An, thế nhưng lại nghe được một tin tức còn hãi hùng hơn. Sau khi Từ Ưng Bạch chết thì bị vu oan là phản tặc, sư phụ Huyền Thanh Tử lòng đầy bi phẫn muốn đòi lại công bằng cho đệ tử nên đã lặn lội đến Giang Nam, lại bị người của Túc Vương và hoàng đế bắn chết trên đường phố, Mai Vĩnh vì muốn mang thi cốt ông trở về mà từ quan rời đi.
Từ Ưng Bạch phía sau Phó Lăng Nghi như bị sét đánh, sống lưng đau đớn như bị đánh nát. Sư phụ... Sư phụ vì hắn... Sư phụ Huyền Thanh Tử vốn là người mặc kệ hồng trần, chẳng màng thế sự... Từ Ưng Bạch vật lộn muốn thoát khỏi sự trói buộc của linh hồn, nhưng thứ gông cùm xiềng xích ấy không cho phép hắn rời đi, mà chỉ có thể bị cầm tù tại đây. Hắn thấy đồng tử Phó Lăng Nghi giãn ra, toàn thân đều đang run rẩy.
Sau đó, Phó Lăng Nghi suốt đêm lên đường, gần như không ngủ không nghỉ đến Huyền Diệu Quan. Trước mắt chỉ còn là một đống tro tàn, thi thể nằm la liệt, vết máu khô nhuộm đỏ những tấm ván gỗ, đôi khi có thể thấy những mảnh tay chân bị chặt đứt. Tất cả mọi người ở đạo quan đều bị tàn sát. Nơi đây từng là nhà của Từ Ưng Bạch... Hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nhưng hiện tại tất thảy đã không còn. Các sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội, còn có những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa mới đến đạo quan, tất cả đều đã chết.
Từ Ưng Bạch toàn thân run rẩy, muốn khóc nhưng lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, muốn thu gom những thi thể ấy nhưng lại chẳng thể nhặt nổi một mảnh giấy rách, chỉ có thể bất lực, đau khổ trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn Phó Lăng Nghi vất vả gom hết các thi thể lại rồi đào một cái hố lớn chôn cất, dựng lên một tấm bia trống. Từ Ưng Bạch trong hư không và Phó Lăng Nghi cùng quỳ xuống, cung kính dập đầu.
Thời gian trôi nhanh như tuyết đổ, thoáng cái đã ba năm. Dân chúng trôi giạt khắp nơi, cuộc sống khó khăn đến nỗi khó mà tưởng tượng. Hắn thấy những bộ xương khô lăn lóc, thấy mọi người đổi con cho nhau ăn, ngay cả những quận huyện từng dần khởi sắc khi mình còn tại chức cũng trở nên hoang tàn. Phó Lăng Nghi lẻ loi độc hành trên thế gian, giữa đất trời bao la ấy, y lại chỉ đến những nơi hắn từng đi, nghỉ ngơi trong đền thờ hắn, muốn chạm vào, thậm chí muốn hôn lên bức tượng đá ôn hòa nhưng lạnh lẽo và chồng chất vết thương ấy, rồi thì thầm, "Ta sẽ báo thù cho ngươi."
Y cũng thực sự thực hiện được lời hứa của mình. Từ Ưng Bạch nhìn y vượt sông tìm đến Kim Lăng, tìm mọi cách phát hiện ra lỗ hổng, cùng người cầm sư mù kia đổi trắng thay đen. Tuy ngoại hình và dáng người đã thay đổi đôi chút nhưng Từ Ưng Bạch vẫn dễ dàng nhận ra cầm sư kia là Lưu Thính Huyền. Bọn họ muốn những người đó nợ máu phải trả bằng máu.
Nhưng Từ Ưng Bạch không ngờ Phó Lăng Nghi lại quyết liệt đến mức tự móc mắt mình. Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào mắt, Từ Ưng Bạch vô thức giơ tay muốn ngăn y lại, nhưng mũi dao vẫn lạnh lùng xuyên qua lòng bàn tay hắn, thô bạo đâm vào mắt Phó Lăng Nghi. Máu tươi đỏ thắm chảy dọc gò má, y đau đớn đến run lên, nhưng lại đang cười. Rốt cuộc cũng có thể báo thù cho Từ Ưng Bạch rồi.
Đêm xuống, y cẩn thận vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc bội đỏ trắng kia như thể đó là bảo vật vô giá rồi ôm lấy nó thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Từ Ưng Bạch nhìn y, khóe mắt bất giác đỏ hoe. Hóa ra là ngươi. Hóa ra, cậu thiếu niên được cứu mạng ở quận An Tây năm ấy là ngươi...
Ngày báo thù, Phó Lăng Nghi gần như giết sạch tất cả mọi người trong vương phủ. Ngụy Chương bị chém thành tám mảnh, mắt trợn trừng kinh hãi, chết không nhắm mắt. Rồi ngọn lửa bừng lên, khói đen nghi ngút trên bầu trời thành Kim Lăng, lính tuần trên đường phố lớn tiếng hô, "Nước đâu! Mau tới cứu hoả đi!!!"
Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn Phó Lăng Nghi đứng trong biển lửa, xà nhà nặng nề đổ ập xuống phía sau. Y mặc quần áo trắng nhuốm máu tươi loang lổ, quay lưng về phía Từ Ưng Bạch quỳ xuống, sống lưng thẳng thắn dần cong xuống. Y phá lên cười lớn, rồi lại nức nở ra tiếng, cúi đầu hôn lên ngọc bội trong tay. "Đợi ta... Ta đến tìm ngươi..."
Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại, một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt. Ánh lửa rợp trời ập đến, nuốt chửng cả hai người. Mà lúc này trong Tuyên Chính Điện, Từ Ưng Bạch nằm trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, lệ nóng thấm ướt gối đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]