Những ngày cuối cùng, đoàn người chuẩn bị hạ thủy, xuôi dòng đến Giang Nam. Trong những ngày đó, tinh thần của Từ Ưng Bạch còn khá tốt, Phó Lăng Nghi thậm chí còn có cảm giác hắn đã dần khỏe lại, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Lúc ấy thuốc của Từ Ưng Bạch đã được thay đổi vô số lần, đến nỗi thuốc và châm cứu đã chẳng còn tác dụng. Theo ý hắn, Trần Tuế đã sửa lại phương thuốc, hiện giờ tác dụng của thuốc chỉ là giảm đau.
Con thuyền bập bềnh trên mặt nước, thỉnh thoảng khi Từ Ưng Bạch cảm thấy chóng mặt, hắn sẽ trò chuyện với Phó Lăng Nghi để giữ tỉnh táo. Phó Lăng Nghi quỳ bên hắn, vừa trả lời vừa chăm chú nhìn, thời khắc nào cũng chú ý đến tình trạng sức khỏe của hắn. Từ Ưng Bạch đặt bút xuống, day day hốc mắt, hỏi, "Sao ngươi lại tên là Lăng Nghi? Cha mẹ ngươi đặt chữ Lăng cho ngươi có lẽ mang nghĩa bay cao bay xa, còn chữ Nghi..." Từ Ưng Bạch ngừng lại một lát, dịu giọng hỏi, "Là mong ngươi thông minh lanh lợi sao? Không thể là Nghi trong nghi kỵ được."
Phó Lăng Nghi lắc đầu, "Không phức tạp như vậy đâu. Huynh trưởng ta tên Lăng Vân. Lúc mẹ mang thai ta, đại phu nói ta là bé gái." Có lẽ vì nhắc đến gia đình, giọng điệu của y bất giác trở nên dịu dàng, "Cha ta đặt tên cho đứa bé chưa ra đời đó là Phó Ngưng, hy vọng ta sẽ điềm tĩnh đoan trang, dịu dàng thanh nhã. Về sau mới biết ta là bé trai, cha mẹ bèn để huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743759/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.