Mí mắt Từ Ưng Bạch khẽ run lên, hắn thở dài ôm lấy cổ Phó Lăng Nghi, "Thật ngốc mà."
Cổ tay gầy guộc lùa vào làn tóc đen dài. Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn cúi người thấp hơn một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Ưng Bạch rồi đỡ hắn nằm xuống giường. Y nhận ra Từ Ưng Bạch đã hơi mệt mỏi, buổi sáng phải bắt mạch, uống thuốc, còn gặp mặt nhiều người, hắn vừa tỉnh lại, không thể chịu đựng quá lâu, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Phó Lăng Nghi duỗi tay che mắt Từ Ưng Bạch, hàng mi dài quét qua lòng bàn tay chai sạn. Tầm mắt Từ Ưng Bạch dần tối lại. Ngay sau đó, hắn nghe tiếng ám khí vút qua, tiếng rèm vải rơi xuống, và cả tiếng người thương thủ thỉ bên tai, "Ngủ đi, ta ở đây."
Thời gian cứ thế trôi đi, sức khỏe của Từ Ưng Bạch cũng ngày một tốt lên, nhưng do cơ thể quá yếu và độc tố còn sót lại nên dù có khỏe lên cũng khó mà khỏe mạnh như người bình thường, vẫn cần được chăm sóc cẩn thận. Ban đầu Từ Ưng Bạch định quay về Từ phủ dưỡng bệnh, dù sao hắn vẫn là thái úy, là trọng thần của Đại Tấn, ở trong cung lâu ngày dễ gây ra dị nghị. Nhưng Ngụy Hành lại không đồng ý, ra sức năn nỉ ỉ ôi mong hắn ở lại qua năm mới rồi hãy trở về, vả lại Tạ Tĩnh Vi cũng muốn ở lại hoàng cung thêm vài ngày, Từ Ưng Bạch cũng đồng ý.
Ngày cuối năm, tuyết đã ngừng rơi, Phó Lăng Nghi bế Từ Ưng Bạch lên xe lăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743762/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.