🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phó Lăng Nghi cuối cùng vẫn bị ép ra ngoài cùng Từ Ưng Bạch. Y đeo cả còng tay lẫn còng chân, vừa chật vật vừa tiều tụy bị áp giải ra, ném vào một chiếc xe ngựa giản dị. Trong xe, Từ Ưng Bạch thoải mái ngồi đó, nửa gương mặt giấu trong lớp lông trắng mềm mại trên cổ áo. Phó Lăng Nghi hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn. Trước khi rời nhà lao, Từ Ưng Bạch đã ép y uống một bát nước do chính tay đối phương bỏ thuốc vào, không cần nói cũng biết đó là độc. Lúc này y đã hoàn toàn bị kiểm soát, không còn cách nào khác ngoài phục tùng. Chết cũng được, nhưng y không muốn liên lụy đến sáu tộc còn lại.

Dưới ánh mắt hận không thể xẻ thịt uống máu mình, Từ Ưng Bạch chẳng buồn bận tâm. Đây không phải lần đầu hắn bị ghi hận nên sớm đã quen với những ánh mắt như vậy từ lâu. Hắn thầm thở dài nhìn Phó Lăng Nghi. Bản thân hắn cũng không thích giữ một con sói hoang ngỗ ngược khó kiểm soát, lúc nào cũng nhăm nhe cắn đứt cổ mình bên cạnh, nhưng hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn. Việc tìm một thị vệ trung thành, tận tâm, võ công cao cường trong một thời gian ngắn là không hề dễ dàng. Những người giang hồ thực lực không rõ, cũng khó điều tra tường tận từng chi tiết, người của triều đình thì dễ xếp gian tế vào, cũng dễ bị mua chuộc... Chung quy lại, tên tử tù thù ghét triều đình và võ công cao cường này là một lựa chọn không tồi.

Xe ngựa về đến Từ phủ. Từ Ưng Bạch ném cho Phó Lăng Nghi một chiếc mặt nạ tử kim, từ trên cao nhìn xuống y nói, "Đeo vào."

Phó Lăng Nghi nhục nhã nhặt chiếc mặt nạ dưới chân lên đeo vào. Chất giọng lạnh nhạt vang lên trên đầu y, "Yên tâm, ngươi sẽ không phải ở lại đây lâu đâu. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe ta sai bảo, xong việc ta sẽ thả ngươi đi."

Kể từ đó, Phó Lăng Nghi ở lại bên cạnh Từ Ưng Bạch. Hai người có thể nói là ghét nhau như chó với mèo, nên dù ngày nào cũng bên cạnh nhau nhưng số lần nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt Phó Lăng Nghi lúc nào cũng vừa cảnh giác vừa ghét bỏ nhìn Từ Ưng Bạch, cứ như hắn là quái vật gì ghê gớm lắm. Nhưng quả thật y cũng đã tận chức tận trách, nghĩ đến mạng sống của mình và an toàn của sáu tộc nhà họ Phó nên cực kỳ cẩn trọng. Từ Ưng Bạch không để tâm đến chuyện này cho lắm, đối với hắn, con sói này chỉ cần hữu dụng là đủ, còn thái độ của nó đối với mình không quan trọng.

Tháng đầu tiên Phó Lăng Nghi đến, Từ Ưng Bạch bị ám sát hai lần. Lần thứ nhất, vào một đêm khuya, thích khách lặng lẽ lẻn vào thư phòng vẫn sáng đèn, mũi kiếm sắc bén xuyên qua cửa sổ, nhưng bị Phó Lăng Nghi mai phục sẵn trong chỗ tối lao ra mổ bụng. Máu tươi bắn đầy đất, vài giọt còn nhỏ xuống tờ giấy Tuyên Thành trên bàn Từ Ưng Bạch, bắn cả lên chiếc áo lông chồn trắng tinh và gương mặt tái nhợt. Mùi máu tanh nồng khiến Từ Ưng Bạch ho dữ dội, đuôi mắt ửng đỏ. Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Phó Lăng Nghi toàn thân tắm máu rồi bình thản vo viên tờ giấy dính máu vứt vào sọt rác.

Phó Lăng Nghi không nói gì, thô bạo kéo thi thể ra ngoài ném rồi quay lại ẩn mình trong góc, cầm đao khuỵu một gối nhìn Từ Ưng Bạch phê tấu chương. Y không hiểu tại sao tấu chương của Từ Ưng Bạch không bao giờ hết, hoàng đế trên ngai vàng kia không làm việc hay sao? Y lại càng không hiểu tại sao Từ Ưng Bạch, tên ma ốm lúc nào trông cũng như sắp ngã quỵ lại có thể kiên cường bán mạng cho triều đình như vậy.

Một lúc lâu sau, Từ Ưng Bạch cuối cùng cũng phê xong tấu chương, hắn thong thả đứng dậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Áo lông khoác trên người không khiến hắn có vẻ mập mạp, mà ngược lại còn khiến hắn trông càng gầy guộc. Từ Ưng Bạch đi đến trước mặt Phó Lăng Nghi đang quỳ, thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình mới ôn hòa nói, "Lần sau làm sạch sẽ một chút, đừng để máu bắn lên người ta. Mùi máu quá nồng, ta chịu không nổi." Nói xong, hắn xoay người ra ngoài. Phó Lăng Nghi siết chặt nắm tay đứng dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, hung tợn nhìn theo bóng lưng Từ Ưng Bạch rồi miễn cưỡng đi theo.

Lần thứ hai là trên đường về Từ phủ. Năm sáu thích khách đạp tuyết mà đến, hiển nhiên mục tiêu là lấy mạng Từ Ưng Bạch. Lần này, Phó Lăng Nghi không nghe lệnh Từ Ưng Bạch giữ lại một người mà dứt khoát giết sạch toán thích khách. Về đến nơi, Từ Ưng Bạch lấy lý do "Sát tính quá nặng, làm trái mệnh lệnh" để phạt quỳ Phó Lăng Nghi. Cả người toàn là máu, y quỳ gối trên nền tuyết gần một canh giờ, cặp mắt đen sẫm nhìn chằm chằm Từ Ưng Bạch mặc áo lông đứng dưới hành lang. Hắn cầm lò sưởi tay, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng xa cách. Ngay sau đó, Phó Lăng Nghi nghe thấy hắn nói, "Đã biết sai chưa?"

Phó Lăng Nghi mím chặt môi, không nói gì. Từ Ưng Bạch suýt nữa đã bật cười vì sự bướng bỉnh không chịu nhận sai của đối phương. "Phó Lăng Nghi, hiện giờ ngươi là người của ai?" Từ Ưng Bạch hỏi.

Lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng, một lúc sau mới khàn giọng đáp, "Của ngươi."

Từ Ưng Bạch vừa vuốt ve hoa văn trên lò sưởi tay vừa nói, "Ta đã nói rồi, ở chỗ ta phải làm thế nào?"

Phó Lăng Nghi ngập ngừng một lúc mới nhục nhã nói, "Nghe, lời."

Từ Ưng Bạch lẳng lặng nhìn y, cuối cùng mới nói, "Quỳ yên đó, không có lệnh của ta thì không được đứng dậy, chỉ cần ta gọi thì ngươi phải trả lời."

Gió tuyết đầy trời, đây là một hình phạt cực kỳ khắc nghiệt. Hàng mi đen nhánh kết đầy băng, Phó Lăng Nghi run rẩy thở ra một làn hơi trắng, ánh mắt không rời Từ Ưng Bạch. Chất giọng trong trẻo xuyên qua gió tuyết truyền đến, "Phó Lăng Nghi."

Phó Lăng Nghi vô thức co rút ngón tay, khàn giọng đáp, "Có!"

Sự im lặng ảm đạm lại kéo dài, chỉ còn tiếng gió rít bên tai. Nửa giờ trôi qua.

"Phó Lăng Nghi."

"Có!"

Từ Ưng Bạch lẳng lặng nhìn y, gõ gõ mặt bàn. Tựa như huấn luyện chim ưng, mỗi lần Phó Lăng Nghi mắc lỗi vì không chịu nghe lời, hắn muốn đối phương hoàn toàn thần phục mình về mặt tinh thần. Từ Ưng Bạch biết rất rõ cách thuần phục kiểu chim ưng bất trị, sói đói khát máu này.

Tháng thứ hai, Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi đã dần thích nghi với những ngày tháng bên nhau như hình với bóng. Phó Lăng Nghi cũng đã muộn màng nhận ra rằng Từ Ưng Bạch không phải chó săn của triều đình như mình vẫn nghĩ. Chẳng có tên chó săn nào ban ngày đi trên đường phố Trường An lại được nhiều người dân nhận ra và chào hỏi như vậy, đôi khi họ còn nhiệt tình tặng hắn một ít đồ từ hàng quán của mình. Hơn nữa, hành động đó không phải a dua nịnh hót, mà là sự cảm kích và yêu mến chân thành. Cũng chẳng có tên chó săn nào yếu ớt đến nỗi ngày nào cũng ho, nhiều khi còn ho ra máu, mà vẫn chong đèn phê tấu chương suốt đêm. Lại càng không có tên chó săn nào trong phủ chỉ có lác đác vài ba người, cũng chỉ có hai chiếc áo lông giặt đến phát cũ mặc đi mặc lại, ngay cả than sưởi dùng vào mùa đông cũng là loại rẻ nhất.

Phó Lăng Nghi lặng lẽ quan sát hết thảy. Y đã thôi phản kháng mà bắt đầu chú ý đến Từ Ưng Bạch và mọi thứ xung quanh hắn, cuối cùng phát hiện người này rất ôn hòa, nhưng cũng rất cứng rắn. Mối quan hệ giữa hai người cũng dịu đi, không còn căng thẳng như lúc ban đầu.

Lúc này, kỵ binh Ô Quyết ngóc đầu trở lại, hung hãn chiếm đóng một vài thành trì của Đại Tấn. Từ Ưng Bạch quỳ xuống xin được trở lại Gia Dục Quan lần nữa để chống quân Ô Quyết. Ngụy Chương ngồi trên cao nhìn hắn bằng một ánh mắt khó tả rồi từ chối, tuyên bố sẽ di tản về phía nam. Ngày đó, Từ Ưng Bạch quỳ cả đêm ở Tuyên Chính Điện cầu xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh nhưng không lay chuyển được gì.

Từ Ưng Bạch cảm nhận được mùi âm mưu, các quan viên trên đại điện đều nhìn hắn, tên thái giám Lưu Mãng đứng bên hoàng đế còn mỉm cười đắc ý. Khi ấy, sau vụ ám sát, Từ Ưng Bạch bị giáng chức, quyền lực đã không còn như xưa. Nhớ lại lời dặn của sư phụ trước khi xuống núi và lời cảnh báo của Lưu Thính Huyền trước khi rời Trường An, cảm giác bất lực chưa từng có chợt dâng lên, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tại cửa cung, Phó Lăng Nghi đứng bên xe ngựa, cùng Lý Khoái Tử đợi suốt một đêm. Đêm tuyết rơi lạnh căm căm, Lý Khoái Tử khoác áo run bần bật, lo lắng nhìn quanh, "Sao chủ tử vẫn chưa về chứ."

Phó Lăng Nghi ôm đao không đáp, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía hoàng cung. Một giờ nữa trôi qua, Lý Khoái Tử đã buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau. Phó Lăng Nghi bảo, "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta ở đây canh chừng là được."

Phó Lăng Nghi một mình đứng đợi, người gác đêm hô to báo đã canh ba đi ngang qua y. Sao còn chưa về? Rốt cuộc là có chuyện gì? Các quan viên khác và tên hoàng đế chó má kia làm khó hắn sao? Phó Lăng Nghi cau mày, vô thức nghĩ ngợi.

Không biết đã qua bao lâu, trời tờ mờ sáng, cuối cùng bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện ở cuối con đường. Từ Ưng Bạch chậm rãi bước về phía Phó Lăng Nghi, hắn quỳ lâu đến nỗi đầu gối đau nhức, chân cũng tê dại, đi lại rất khó khăn. Phó Lăng Nghi chăm chú nhìn Từ Ưng Bạch, khi hắn vừa đi tới cửa thì rảo bước tiến đến, "Từ..." Chưa kịp dứt lời, hai mắt y đã trừng lớn, hoảng loạn đỡ lấy bả vai đối phương, "Từ Ưng Bạch!"

Hai chân Từ Ưng Bạch mềm nhũn, ngã xuống như một con diều đứt dây, khóe miệng trào ra tia máu đỏ thẫm ghê người, đầu gục vào lòng Phó Lăng Nghi. Rồi hắn bắt đầu ho sặc sụa, máu lấm tấm nhỏ xuống lớp lông trắng mềm mại trên áo choàng. Đó là lần đầu tiên Từ Ưng Bạch ho ra máu rồi ngất xỉu trước mặt Phó Lăng Nghi.

Phó Lăng Nghi lập tức đưa hắn lên xe ngựa, cấp tốc trở về Từ phủ, đến nơi thì bế hắn về phòng ngủ, nhanh chóng tìm vài bộ đồ ngủ thay cho đối phương. Nhưng đến khi cởi đồ ra, y lại ngây ngẩn cả người, tay cũng run lên, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Trên người Từ Ưng Bạch có rất nhiều vết thương đáng sợ, vết mũi tên bắt vào ngực suýt chút nữa đã xuyên qua tim. Đôi mi khẽ run lên, Phó Lăng Nghi nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt, bình tĩnh thay hết quần áo cho Từ Ưng Bạch. Đại phu chẳng mấy chốc đã đến nơi, vừa bắt mạch vừa lắc đầu thở dài.

Từ Ưng Bạch ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy đã là chạng vạng. Trời mùa đông nhanh tối, trong phòng chưa thắp đèn, mọi thứ đều lờ mờ trong bóng tối, chỉ có bếp than gần giường phát ra ánh lửa đỏ rực. Hắn thấy Phó Lăng Nghi quỳ gối bên giường, chăm chú nhìn mình. Phó Lăng Nghi đột nhiên hỏi, "Vết thương trên người ngươi là thế nào?"

Vết thương? Từ Ưng Bạch vô thức sờ lên ngực, thản nhiên đáp, "Không phải việc của ngươi."

Phó Lăng Nghi mím môi, không hỏi nữa. Một lát sau, Từ Ưng Bạch lại nghe thấy y hỏi, "Đại phu nói... Ngươi vô vọng rồi."

Đôi con ngươi hổ phách khẽ rung lên. Từ Ưng Bạch cho rằng Phó Lăng Nghi đang vui vì cuối cùng mình cũng sắp chết. Hắn ho khan, thều thào, "Đúng vậy, quả thực là vô vọng rồi. Có lẽ là ngày mai... Cũng có lẽ là ngày kia, ta sẽ chết sớm thôi."

Phó Lăng Nghi nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt nặng nề vô cùng, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối. Từ Ưng Bạch lại mỉm cười, dịu giọng nói, "Vậy nên có khi không cần ta thả ngươi đã tự do rồi."

Nghe vậy, Phó Lăng Nghi đứng phắt dậy, trân trối nhìn Từ Ưng Bạch một lúc rồi lại quỳ xuống. Đây là lần đầu tiên Phó Lăng Nghi muốn một người im miệng đi đến vậy. Y hít một hơi sâu, nhớ lại những chuyện trước đây mà cúi gằm mặt không dám nói, cũng không dám nhìn Từ Ưng Bạch nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.