🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Năm Chính Đức thứ hai mươi, để xoa dịu nỗi oán giận sôi sục của dân chúng, U Đế ban chiếu chỉ tự trách, đổi niên hiệu thành Nguyên Cảnh. Cũng từ đó trở đi, Từ Ưng Bạch không còn xuống núi du lịch nữa mà ở lại đạo quan đọc kinh thư, viết sách luận, cũng học lễ nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung và kiếm thuật. Tiếc rằng sức khỏe không tốt, cưỡi ngựa bắn cung học được một nửa thì ngã bệnh nặng, làm Huyền Thanh Tử sợ không dám cho Từ Ưng Bạch học tiếp nữa. Vì vậy, những lúc rảnh rỗi, Từ Ưng Bạch thường ngồi luyện chữ. Chữ viết của cậu rất đẹp, đôi khi còn bị Huyền Thanh Tử gọi đi chép đạo đức kinh và dạy những đứa trẻ mới đến luyện chữ. Những tờ giấy luyện chữ ấy không bị vứt đi mà được Từ Ưng Bạch sắp xếp gọn gàng cất vào tủ.

Thiên tai qua đi, đạo quan dần dần hồi phục, trở lại quy mô ban đầu. Quan chủ đã qua đời năm Từ Ưng Bạch mười lăm tuổi, giao đạo quan lại cho Huyền Thanh Tử. Huyền Thanh Tử quan hệ rộng, thi thoảng sẽ có người từ giang hồ đến thăm ông. Khi Từ Ưng Bạch mười tám tuổi, Huyền Thanh Tử về thăm nhà một chuyến, mang về một đứa trẻ, nghe nói là con cháu dòng bên của nhà họ Tạ, gia đình gặp biến cố nên chỉ còn lại một mình, dòng chính lại không ai muốn nhận nuôi, nên Huyền Thanh Tử mới đưa nó về đây, muốn nhận làm đệ tử quan môn, sau này sẽ kế thừa đạo quan. Kết quả, đứa nhóc ngoan ngoãn bái Từ Ưng Bạch làm sư phụ, làm Huyền Thanh Tử tức muốn chết.

Hai năm sau khi Tạ Tĩnh Vi bái sư, Từ Ưng Bạch kiên quyết muốn xuống núi. Khi ấy hắn vừa tròn hai mươi tuổi, còn chưa kịp lấy tên tự đã quỳ xuống trước mặt Huyền Thanh Tử xin được xuống núi. Huyền Thanh Tử mất hẳn vẻ dễ tính thường ngày, kích động hỏi, "Con xuống núi làm gì?! Nói mau!"

Từ Ưng Bạch dập đầu đáp, "Vào triều."

Hai chữ vô cùng đơn giản khiến cho Huyền Thanh Tử phải hít sâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Ông là sư phụ của Từ Ưng Bạch, là người nuôi nấng hắn từ khi còn đỏ hỏn, sao có thể không biết hắn nghĩ gì. "Không được!" Huyền Thanh Tử phẫn nộ từ chối, gõ mạnh quyền trượng xuống sàn, "Ta không đồng ý! Thế đạo hỗn loạn, lòng người khó đoán, không có chuyện dễ dàng thay đổi được đâu."

Từ Ưng Bạch vô thức nắm tay lại, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Huyền Thanh Tử, "Đệ tử biết." Tuy biết, nhưng vẫn muốn thử.

Huyền Thanh Tử khuyên không nổi, các sư thúc sư bá biết chuyện cũng lần lượt đến khuyên nhủ Từ Ưng Bạch, nhưng vẫn không lay chuyển được. Không còn cách nào khác, Huyền Thanh Tử đành nhốt Từ Ưng Bạch vào phòng cấm. Từ Ưng Bạch ở trong phòng ba ngày, nhân lúc người canh gác đổi ca bèn lẻn ra ngoài. Hắn trốn ra trong đêm, ngoài sợi dây đỏ kia thì không mang theo gì cả. Ra khỏi Huyền Diệu Quan, hắn đứng ở cửa quan quay đầu quỳ xuống, trịnh trọng lạy ba lạy. Ba năm sau đó, Từ Ưng Bạch không trở lại Huyền Diệu Quan một lần nào.

Sau khi xuống núi, hắn gặp được Mai Vĩnh ở Trường An, rồi được ông tiến cử vào triều làm quan. Từ Ưng Bạch mặc quan phục, lần đầu bước lên ngàn bậc thang đằng đẵng ấy, biết rằng mình đang đi trên một con đường gian nan và khó quay đầu. Mất ba năm, hắn từ một vị quan nhỏ vô danh trở thành quận thủ quận Định Tương, rồi tiếp tục trở thành Từ Thái úy quyền khuynh triều dã. Trước khi chết, vua U Đế triệu hắn vào cung, phong làm cố mệnh đại thần phò tá Ngụy Chương.

Ngụy Chương là một kẻ vô dụng, không có chí tiến thủ, ngày ngày chỉ biết mua vui hưởng lạc và mê mẩn tìm kiếm các phương pháp giúp trường sinh. Từ Ưng Bạch cần dựa vào quyền thế trong tay gã nên chỉ có thể chịu đựng. Nhưng Ngụy Chương thật sự quá trớn, thậm chí khi Từ Ưng Bạch xuất chinh, gã đã biến một cung nữ vô tội bên cạnh phi tần thành nhân trư để giải trí. Anh trai của cung nữ là một đệ tử dưới trướng Nam Hải chân nhân, sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng gặp lại thì em gái đã bị chặt đứt tứ chi, cắt lưỡi, cắt đứt mũi và tai rồi nhét vào hũ rượu, chỉ để lộ phần đầu. Gã phẫn nội muốn đồng quy vu tận với Ngụy Chương, cuối cùng bị một nhóm thị vệ ngăn lại.

Ngụy Chương nổi trận lôi đình, muốn biến gã thành nhân trư luôn. "Trẫm đã nhân từ mà không móc mắt con tiện nhân đó, đến ngươi thì không dễ dàng như vậy đâu!"

Từ Ưng Bạch quỳ xuống cầu xin cho vị huynh trưởng tội nghiệp kia, phản bác hành động hoang đường của Ngụy Chương, khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng của Lưu Thính Huyền. Ngụy Chương oán hận nhìn bọn họ, phất tay áo bỏ đi.

Từ Ưng Bạch đưa Lưu Thính Huyền ra khỏi hoàng cung, vị đạo sĩ giả mặc áo bào trắng này đã mất đi đôi mắt, lấy lụa trắng che đi vết thương đáng sợ, băng vải lấm tấm máu. Gã lặng lẽ hướng về phía Từ Ưng Bạch, khàn giọng nói, "Cảm ơn ngài đã cứu ta, nhưng ngài không cứu được triều đại đáng chết này đâu."

Từ Ưng Bạch nhìn gã, không nói gì. Lưu Thính Huyền cũng im lặng, cuối cùng mới nói, "Đại nhân, vì những người này không đáng đâu, mau rời khỏi nơi này đi."

Sau đó, gã nghe thấy Từ Ưng Bạch ôn hòa đáp, "Ta không vì bọn họ."

Nghe vậy, Lưu Thính Huyền nắm chặt quẻ bói trong tay rồi tung lên, "Ta không có gì để báo đáp ngài, đành bói cho ngài một quẻ vậy." Quẻ bói rơi xuống đất, Lưu Thính Huyền quỳ xuống sờ soạng, mỉm cười, "Tuy chỉ dùng để lừa gạt nhưng đây là quẻ tốt đấy." Gã không biết Từ Ưng Bạch đang đứng ở đâu, chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu, "Khổ tận cam lai, đại nhân, sẽ ổn thôi."

Từ Ưng Bạch cụp mắt, đôi mi khẽ rung động. "Được," hắn đáp, nhìn theo bóng Lưu Thính Huyền rời đi. Mong rằng những lời ấy là thật.

Trong ba năm đó, Từ Ưng Bạch đánh lui quân Ô Quyết, thu nạp các thế lực ở khắp nơi, tuần tự tiệm tiến cải cách, cân bằng các phe phái, từng chút một tiêu diệt thế lực khổng lồ của các chư hầu và thế gia. Hắn dốc hết sức lực, lao tâm khổ tứ, lại vì thăng tiến quá nhanh và thủ đoạn mạnh mẽ mà khiến nhiều người thù hận và e sợ. Nhưng cuộc sống của nhân dân đã dần khởi sắc, đơn xin lương thực cứu đói càng ngày càng ít, quốc khố cũng dần dần đầy lại. Có người kính trọng ca tụng hắn, cũng có người căm hận hắn.

Lần đầu tiên Từ Ưng Bạch bị ám sát là vào mùa thu năm Khai Minh thứ ba. Đó là một đêm thu gió se lạnh, Từ Ưng Bạch và một vài hộ vệ từ hoàng cung Trường An trở về Từ phủ. Đi qua đường Chu Tước, tiếng người cầm canh gõ mõ vang lên, ngay sau đó, một thanh trường kiếm xuyên qua rèm xe ngựa, đâm thẳng vào Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch không kịp tránh, bị mũi kiếm đâm thẳng vào hông, thân kiếm lạnh buốt làm hắn bất giác run lên. Lưỡi kiếm của thích khách lập tức được rút ra, máu tươi túa ra từ vết thương, gương mặt hắn tái nhợt vì mất máu. Hắn chật vật tránh được nhát kiếm thứ hai, lăn ra khỏi xe ngựa, hộ vệ liều mạng tiến lên chắn cho hắn mấy đao. Sau đó, một mũi tên sắt xé gió mà đến, đâm thẳng vào ngực Từ Ưng Bạch, suýt nữa đã ghim hắn xuống mặt đất.

Tất cả các hộ vệ đều mất mạng, Từ Ưng Bạch bị chém ba nhát ở lưng, nếu không có Tào Thụ dẫn binh tuần tra kịp thời đến cứu thì có lẽ hắn đã chết trong đêm thu nọ. Vì vụ ám sát này mà hắn bệnh nặng liệt giường, những cơn sốt cao liên tục như muốn đốt cạn máu huyết trong cơ thể. Đại phu đầm đìa mồ hôi ngồi bên giường bắt mạch cho hắn, dùng dao cắt bỏ thịt thối trên cơ thể. Phải đến hơn nửa tháng sau, Từ Ưng Bạch mới miễn cưỡng bò dậy được, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở. Còn Ngụy Chương, thừa lúc hắn ốm đau trên giường mà đã tước bỏ quá nửa quyền lực quân sự và chính trị trong tay hắn.

Mai Vĩnh đến thăm, thở dài nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của hắn, cuối cùng nói, "Trường An nguy hiểm, ngươi là cái gai trong mắt nhiều người, từ nay ra ngoài nhất định phải cực kỳ cẩn thận."

Từ Ưng Bạch cố gắng lấy lại tinh thần, gật đầu. Mai Vĩnh ngập ngừng một lúc rồi nói, "Bạn cũ của ta có một đứa con, võ công rất giỏi, ít nhất đối phó với đám sát thủ này không thành vấn đề. Nếu ngươi không chê tội phạm thì có thể đưa y ra khỏi nhà giam, để y đi theo bảo vệ."

Từ Ưng Bạch nhướn mày. Ba năm qua, từ một thiếu niên chưa hiểu nhiều về chính sự trở thành thái úy quyền khuynh triều dã, thủ đoạn vô biên, tất nhiên hắn hiểu được ẩn ý của đối phương. Hắn biết Mai Vĩnh có nghĩ cho mình, nhưng phần nhiều là muốn để hắn cứu người con trai kia ra ngoài. Chưa kể, Mai Vĩnh còn là trưởng bối đáng kính trọng, cũng là ân nhân tiến cử hắn vào triều. Từ Ưng Bạch buông quân cờ trắng xuống, ôn hòa đáp, "Nếu Mai tiên sinh đã tiến cử thì tất nhiên ta sẽ không chê."

Cho dù nói vậy, nhưng ngay trong đêm đó, Từ Ưng Bạch đã lập tức tra xét xem đứa con trai bạn cũ "võ công cao cường" này là thần thánh phương nào. Hắn xem xét chi tiết vụ án một lát rồi đóng lại, ho sù sụ. Cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

Hơn mười ngày sau, Từ Ưng Bạch khóac áo lông dày đến ngục giam, vừa ho vừa ra lệnh cho cai ngục mở cửa phòng giam. Tùy tùng Lý Khoái Tử cẩn thận dìu hắn vào trong, gặp mặt tên tử tù tên Phó Lăng Nghi ở nơi sâu nhất trong ngục giam. Người kia nhếch nhác ngồi trong phòng giam, cặp mắt đen đặc sắc bén như mắt ưng, hung ác như sói. Y nhìn chằm chằm Từ Ưng Bạch một lúc rồi nhổ nước bọt về phía hắn, "Cút đi, đồ ma ốm."

Từ Ưng Bạch nhướn mày, nhìn y một lát rồi quay đầu nhìn cai ngục bên cạnh, tên này lập tức hùng hổ bước vào tát cho Phó Lăng Nghi một cái, "To gan! Ngươi có biết người trước mặt ngươi là ai không?"

Phó Lăng Nghi bị tát lệch mặt sang một bên, y phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu cười khẩy, "Biết chứ, chẳng phải đây là tên chó săn của triều đình hay sao?"

Tên cai ngục nổi điên, lại giơ tay muốn tát thêm. Từ Ưng Bạch lạnh nhạt liếc gã một cái, tên này hậm hực hạ tay xuống, hằn học nhìn Phó Lăng Nghi rồi thức thời lui ra ngoài. Từ Ưng Bạch cúi xuống túm tóc Phó Lăng Nghi, buộc y phải ngẩng đầu nhìn mình, giọng điệu rất ôn hòa, "Theo ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi cũng không muốn ngồi đây chờ chết phải không."

Phó Lăng Nghi nhổ vào hắn, căm hận nói, "Đi? Bảo ta làm việc cho đám chó săn các ngươi sao? Vậy chẳng thà giết chết ta!"

Từ Ưng Bạch buông tóc y ra, thở dài. Đối với loại sói hoang như vậy thì khuyên nhủ là không cần thiết. Chỉ nghe keng một tiếng, Từ Ưng Bạch nhanh như chớp rút thanh kiếm mà cai ngục đặt trên bàn ra. Mũi kiếm rạch qua cổ Phó Lăng Nghi, một tia máu mỏng manh chảy lên thân kiếm. Phó Lăng Nghi nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Ưng Bạch. Hắn cũng lẳng lặng nhìn đối phương, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, "Muốn chết sao? Vậy để ta giúp ngươi. Nếu không đi cùng ta thì ngươi cũng chẳng cần phải sống nữa." Dưới ánh nến yếu ớt trong ngục tối, gương mặt hắn đẹp đến kinh ngạc, "Yên tâm, ta sẽ đưa sáu tộc còn lại của nhà họ Phó xuống đoàn tụ với ngươi."

Bốn phía lặng ngắt như tờ, ngay sau đó tiếng xích sắt rung lên vang khắp phòng giam, Phó Lăng Nghi điên cuồng lao về phía Từ Ưng Bạch, hận không thể cắn đứt cổ hắn, vùng vẫy hét lên, "Đê tiện vô sỉ!!! Sớm muộn gì ta cũng giết chết ngươi!!!"

"Cảm ơn," Từ Ưng Bạch sắc mặt trắng bệch, không kìm được cơn ho. "Nhưng ngươi phải nhanh lên, nếu không..." Hắn mỉm cười, ngữ điệu càng thêm ôn hòa, "Ta sẽ chết trước đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.