Năm Chính Đức thứ hai mươi, để xoa dịu nỗi oán giận sôi sục của dân chúng, U Đế ban chiếu chỉ tự trách, đổi niên hiệu thành Nguyên Cảnh. Cũng từ đó trở đi, Từ Ưng Bạch không còn xuống núi du lịch nữa mà ở lại đạo quan đọc kinh thư, viết sách luận, cũng học lễ nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung và kiếm thuật. Tiếc rằng sức khỏe không tốt, cưỡi ngựa bắn cung học được một nửa thì ngã bệnh nặng, làm Huyền Thanh Tử sợ không dám cho Từ Ưng Bạch học tiếp nữa. Vì vậy, những lúc rảnh rỗi, Từ Ưng Bạch thường ngồi luyện chữ. Chữ viết của cậu rất đẹp, đôi khi còn bị Huyền Thanh Tử gọi đi chép đạo đức kinh và dạy những đứa trẻ mới đến luyện chữ. Những tờ giấy luyện chữ ấy không bị vứt đi mà được Từ Ưng Bạch sắp xếp gọn gàng cất vào tủ.
Thiên tai qua đi, đạo quan dần dần hồi phục, trở lại quy mô ban đầu. Quan chủ đã qua đời năm Từ Ưng Bạch mười lăm tuổi, giao đạo quan lại cho Huyền Thanh Tử. Huyền Thanh Tử quan hệ rộng, thi thoảng sẽ có người từ giang hồ đến thăm ông. Khi Từ Ưng Bạch mười tám tuổi, Huyền Thanh Tử về thăm nhà một chuyến, mang về một đứa trẻ, nghe nói là con cháu dòng bên của nhà họ Tạ, gia đình gặp biến cố nên chỉ còn lại một mình, dòng chính lại không ai muốn nhận nuôi, nên Huyền Thanh Tử mới đưa nó về đây, muốn nhận làm đệ tử quan môn, sau này sẽ kế thừa đạo quan. Kết quả, đứa nhóc ngoan ngoãn bái Từ Ưng Bạch làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3743756/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.