Phó Lăng Nghi sửng sốt, chậm rãi buông tay xuống. Từ Ưng Bạch dịu dàng nói tiếp, "Ta từng đọc bản ghi chép của sử quan, cha và anh trai ngươi đều là người rất tốt." Hắn khẽ chớp mắt, hai hàng mi rũ xuống, "Nếu được họ nuôi lớn, ta đoán tính cách của ngươi hẳn sẽ không khác Lý Nghị bao nhiêu đâu, cũng sẽ là một thiếu niên tướng quân ngang ngược, bất cần, không sợ trời không sợ đất."
Phó Lăng Nghi không trả lời, lồng ngực phập phồng dữ dội, hai mắt tối lại. Y nhẹ nhàng ôm lấy Từ Ưng Bạch, cẩn thận tựa cằm lên vai hắn, khàn giọng bảo, "Có lẽ vậy."
Trời đất bao la, cỏ cây tươi tốt, được ôm thân thể mảnh dẻ của người thương trong vòng tay, Phó Lăng Nghi cảm nhận được đáy lòng mình rung động, nhẹ nhàng như cánh bướm, chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Trái tim cũng theo đó mà run rẩy, làm y không khỏi siết chặt vòng tay, chất giọng khô khốc đáp lời, "Nếu như ta và ngươi đều được yên bình lớn lên như vậy thì tốt rồi."
Nếu thế, Từ Ưng Bạch có thể khỏe mạnh trưởng thành, cũng không phải gánh vác quá nhiều chuyện, có thể tự do ngao du khắp chân trời góc bể, thật tốt biết bao. Chỉ tiếc là trên đời này không có nếu như. Phó Lăng Nghi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, rằng tại sao trời cao không cho mình sống lại sớm một chút, chỉ một chút nữa, đủ để đưa người kia đến một nơi an toàn trước khi trúng độc, đủ để ngăn cản kết cục mất cha, mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3711041/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.