Từ Ưng Bạch ôn hòa kể, "Mấy chục năm trước, Gia Lăng xảy ra phản loạn, sau khi binh mã triều đình trấn áp xong, thái thú đến hiến mỹ nhân mong U Đế không trách tội."
Phó Lăng Nghi chăm chú lắng nghe, tuy đã mơ hồ đoán được gì đó nhưng không dám nói ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Từ Ưng Bạch bình tĩnh kể tiếp, "Lúc đó có khoảng hơn mười người, mẹ ta là một trong số đó. Bà họ Từ, là con thứ bảy trong nhà nên được gọi là Thất Nương. Bà là một ngư dân, đã có chồng, trong loạn lạc, bà mất hết người thân, nhưng vì sắc đẹp hơn người mà bị hiến cho thái thú, rồi lại bị tướng quân mang về hiến cho hoàng đế."
Có lẽ vì nghĩ đến mẫu thân, ngữ điệu của hắn cũng chậm lại, "Hoàng đế ban danh mỹ nhân, phong làm Từ phi, cũng vô cùng sủng ái, nhưng bà chẳng hề vui vẻ. Về sau bà có mang, vì Hoàng Hậu đề phòng nên bà cũng chưa dám sinh ta ra. Cuối cùng hoàng hậu hạ độc, ép bà đi khỏi Trường An, nhưng e sợ tro tàn lại cháy nên trên đường đã phái người ám sát để phòng ngừa hậu họa. Bà may mắn sống sót rồi được sư phụ ta cứu đưa về đạo quan."
"Huyết Thiên Dạ," Huyền Thanh Tử đờ đẫn trả lời, đến giờ phút này ông cảm thấy không cần phải nói dối nữa. "Là độc Từ mỹ nhân trúng phải. Từ lúc chào đời nó đã như vậy rồi."
Phó Lăng Nghi lảo đảo. Từ lúc chào đời? Vậy ra hơn hai mươi năm ròng, lúc nào Từ Ưng Bạch cũng đau đớn thế này...
"Đây là độc do hoàng thất tiền triều chế tạo, không có thuốc giải, từ đó đến nay không thuốc nào chữa được." Ngữ điệu của Huyền Thanh Tử càng thêm già nua, "Trúng độc này chỉ có thể chờ chết mà thôi. Phi tử của Tấn Thành Đế cũng vậy, Thành Đế truy tìm danh y khắp thiên hạ cũng không có cách. Đã không còn sống được bao lâu nữa, ở bên nó nhiều một chút." Ý nói, cửu ngũ chí tôn nắm thiên hạ trong tay cũng không giải được, huống chi là bọn họ.
Phó Lăng Nghi cúi gằm mặt không nói. Huyền Thanh Tử lau mồ hôi trên trán, bế Tạ Tĩnh Vi đã mệt lả vì khóc ra ngoài, trong lều chỉ còn một mình Phó Lăng Nghi. Mọi người cũng lục tục tới thăm, nhưng hiện giờ tình hình chiến sự căng thẳng, lại sợ quấy rầy đến Từ Ưng Bạch nên không ai ở lại lâu. Sau khi Tạ Tĩnh Vi tỉnh dậy thì đến cùng với Ngụy Hành, hai đứa rúc vào nhau trông mong Từ Ưng Bạch tỉnh lại, chưa đến nửa đêm Tạ Tĩnh Vi đã mệt đến thiếp đi, Ngụy Hành chỉ đành bế cậu nhóc về trước.
Đêm khuya, trong lều chỉ thắp độc một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, Huyền Thanh Tử tuổi tác đã cao, không chịu nổi mệt nhọc mà nằm nghỉ ngơi bên cạnh. Tiếng bước chân của lính tuần vọng vào rất rõ ràng, quân y trực đêm trải chăn ngủ ngoài lều đã bắt đầu ngáy, chỉ còn Phó Lăng Nghi vẫn quỳ gối bên giường không nhúc nhích, cặp mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt tái nhợt của Từ Ưng Bạch.
Dù bệnh tật quấn thân nhưng Từ Ưng Bạch vẫn rất đẹp, từ da dẻ đến xương cốt đều mang vẻ độc nhất vô nhị, những thợ thủ công xuất sắc nhất, sáng tạo nhất cũng khó lòng điêu khắc ra một gương mặt như vậy. Phó Lăng Nghi nhìn hắn không chớp, hai mắt đỏ đến đáng sợ, dường như chỉ cần nhìn chằm chằm như vậy thì người nằm trên giường sẽ không biến mất, giống như lần bị nhấn chìm dưới lòng sông, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Cứ như vậy gần một tiếng rưỡi sau, Phó Lăng Nghi rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, mí mắt hơi lim dim, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh, những điên cuồng nơi đáy mắt lộ ra không thể ngăn cản, vẻ mặt vặn vẹo đến đáng sợ, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục. Y lồm cồm bò dậy, đầu gối lê trên mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, hoảng loạn đến gần đặt tay lên cổ Từ Ưng Bạch, tựa như vô số lần bừng tỉnh trong đêm kiếp trước.
Mạch đập nảy lên khe khẽ, thêm một chút nữa thôi, Phó Lăng Nghi thầm cầu nguyện trong lòng, Từ Ưng Bạch vẫn còn sống. Ngón tay co quắp, lồng ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng y thở hắt ra một hơi thê lương, từ bả vai đến sống lưng như không chịu nổi gánh nặng mà từ từ sụp xuống, nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]