Chương trước
Chương sau
Bên trong lều, Phó Lăng Nghi thật cẩn thận đặt Từ Ưng Bạch lên ghế. Từ Ưng Bạch che miệng ho sù sụ, lục lọi trong tay áo lấy thuốc ra nuốt một viên. Phó Lăng Nghi rót nước đưa đến bên miệng, hắn đỡ tay nuốt thuốc xuống. Thuốc có tác dụng rất nhanh, chẳng mấy chốc Từ Ưng Bạch đã cảm thấy lồng ngực và toàn thân dần ấm lên, cơn ho cũng ngừng lại. Phó Lăng Nghi khuỵu gối chăm chú quan sát phản ứng của Từ Ưng Bạch, sống lưng thẳng tắp, đến khi chắc rằng hắn đã thật sự ổn mới dám thở phào.

Gương mặt trắng ngần vẫn bình thản như thường, cũng đã bớt vẻ tái nhợt, Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng xoa xoa tay, mu bàn tay vốn xanh xao hồng lên chút ít. Vị đắng của thuốc còn vương trên đầu lưỡi làm hắn khẽ nhíu mày, Phó Lăng Nghi chăm chú nhìn hắn rồi lấy ra một túi kẹo nhỏ trong thắt lưng. Không hiểu sao lần nào uống thuốc người này cũng biến ra kẹo, Từ Ưng Bạch nhướn mày hỏi, "Sao kẹo của ngươi ăn mãi mà không hết vậy?"

Phó Lăng Nghi khuỵu một gối đặt hết kẹo vào lòng bàn tay Từ Ưng Bạch rồi nhặt một viên trong đó bóc ra. Vị ngọt của kẹo mạch nha truyền đến miễng cưỡng át đi vị đắng chát của thuốc trong khoang miệng. "Nếu đã muốn... Thì sẽ có cách," Phó Lăng Nghi đáp.

Bên ngoài lều, Tạ Tĩnh Vi ra sức đập cây cột trụ bên cạnh, kêu gào thảm thiết, "Sư phụ..."

Huyền Thanh Tử chống gậy chạy tới gõ đầu nó, "Cái tên nhóc hư đốn này, sư phụ mi còn chưa chết mà mi đã khóc như khóc tang là thế nào?!"

Tạ Tĩnh Vi sụt sịt, bĩu môi định cãi lại thì cửa lều đã bị xốc lên một cách thô bạo, làm nó sợ tới mức vội vàng lùi lại vài bước. Phó Lăng Nghi cụp mắt nhìn đứa nhỏ đang im thin thít vì sợ kia, cặp mắt đen láy lóe lên, "Hắn không sao, vào đi."

Tạ Tĩnh Vi nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, vui vẻ chạy đi, nhưng Huyền Thanh Tử lại chưa vào ngay mà đứng ngoài săm soi Phó Lăng Nghi. Thanh niên mới ngoài hai mươi, đang trong độ tuổi bừng bừng sức trẻ, Phó Lăng Nghi lại cao ráo làm Huyền Thanh Tử phải ngước nhìn. Phó Lăng Nghi đứng im không nhúc nhích để ông nhìn từ trên xuống dưới một lượt, y thậm chí còn cố tỏ ra thân thiện hòa nhã, tránh làm người lớn phật lòng. Nhưng do vốn đã quen thói lạnh nhạt, biểu cảm của y khó mà thay đổi được ngay, cơ mặt cứng đờ, không những không hòa nhã mà lại càng dữ tợn, tựa như một con sói vụng về đội lốt cừu. Chòm râu dài giật giật, Huyền Thanh Tử nghĩ bụng đứa đệ tử nhà mình bị bắt nạt là cái chắc. Suy nghĩ miên man một hồi lâu, cảnh tượng hai đứa bên nhau lại chợt hiện lên làm lão xụ mặt bước vào.

Bên trong lều, Tạ Tĩnh Vi nằm dài trên đùi Từ Ưng Bạch làm nũng, "Sư phụ, một viên thôi, chỉ một viên thôi mà!"

Từ Ưng Bạch cất hết kẹo đi, nghiêm giọng nói, "Không được, trẻ con ăn kẹo sẽ sâu răng đấy."

Tạ Tĩnh Vi đành rưng rưng nước mắt bỏ cuộc, lưu luyến nuốt nước miếng nhìn đám kẹo, chẳng hề hay biết sư phụ mình hồi bé không chỉ đòi ăn kẹo mạch nha mà còn muốn ăn cả bánh ngọt. Huyền Thanh Tử không nói nên lời, hai thầy trò chỉ biết lặng lẽ nhìn nhau, Từ Ưng Bạch buông tay cười đến là ôn hòa, "Sư phụ."

Quân đội đang nghỉ ngơi bên ngoài, vì hiện giờ sức khỏe Từ Ưng Bạch rất yếu nên Diệp Vĩnh Ninh, Vương Huy và các tướng lĩnh khác đành thay phiên chỉ huy. Phùng An Sơn vừa giám sát việc xây dựng công sự xong, nghe tin Từ Ưng Bạch đến thì vội vã trở về, vừa đặt chân đến doanh trại đã sốt ruột nói, "Giời ạ, thái úy nhà ta đi đâu thế này!"

Sau khi được lính tuần chỉ đường cho, gã đang định chạy đi thì chợt có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, một thanh niên cao ráo điêu luyện xoay người xuống ngựa. Chàng trai rất tuấn tú, vẻ mặt tự tin phóng khoáng, trên mũ giáp có tua rua xanh, là châu mục Ích Châu, Lý Nghị. Chàng ta chậc một tiếng, "Phùng tướng quân vội thế? Thái úy cũng có chạy mất đâu."

"Tên nhóc ngươi thì biết cái gì? Mau qua đây cho ta!"

Lý Nghị tươi cười chạy theo, hai người cùng nhau đến gặp Từ Ưng Bạch. Trên đường gặp được Diệp Vĩnh Nghi và Diệp Vĩnh Ninh, hai mắt chàng ta sáng quắc, lập tức giơ vết thương nhỏ xíu trên ngón tay ra, "Vĩnh Nghi, ta bị thương rồi, lát nữa nàng phải bôi thuốc cho ta đó nha." Vết thương kia không lớn hơn đầu kim là bao, bôi thuốc chậm một chút thì chỉ sợ sẽ lành mất.

Diệp Vĩnh Ninh nghẹn lời, chỉ ước sao có thể cầm thương thọc sống tên này. Phùng An Sơn dè bỉu xách gáy Lý Nghị kéo đi.

Lát sau, hai người bước vào lều, Lý Nghị bước nhanh hơn một chút, vừa đến đã thấy Từ Ưng Bạch ngồi ngay ngắn trên ghế. Lần đầu tiên gặp mặt Từ thái úy, chàng ta nhướn mày, thú thực là hơi bất ngờ. Hồi ở Ích Châu có nghe nói Từ Ưng Bạch nổi danh vì dung mạo thanh thoát như tiên, khí chất như lan, đến cả Diệp Vĩnh Nghi cũng từng khen người này tuyệt thế vô song, nhưng trước giờ Lý Nghị lại không cho là đúng. Tuy danh tiếng tốt là vậy nhưng Từ Ưng Bạch sức khỏe không tốt cũng là chuyện ai ai cũng biết, một tên ma ốm có thể đẹp đến mức nào? Thân hình gầy guộc hốc hác, mặt mày trắng bệch như giấy, không có chút sức sống nào, như thế thì có gì đẹp?

Trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng Lý Nghị cũng chịu công nhận là vị Từ Thái úy này đẹp đến quá mức. Ánh mắt đánh giá quá đỗi trắng trợn, Từ Ưng Bạch đã phát giác ra từ sớm nhưng cũng không tránh mà bình thản đối diện với Lý Nghị, rồi không biết lại nghĩ đến điều gì mà nhẹ nhàng thở dài. Ánh mắt Phó Lăng Nghi phía sau lại lạnh lẽo hơn vài phần, hít sâu một hơi.

Từ Ưng Bạch đứng dậy, hòa nhã chào hỏi, "Phùng tướng quân... Vậy đây hẳn là Lý Nghị, Lý tướng quân rồi."

Lý Nghị hoàn hồn, thản nhiên ừ một tiếng, "Đúng vậy, ta chính là Lý Nghị." Chàng ta cười đến là sỗ sàng, "Thái úy phong thái bắt mắt, quả nhiên là tiên nhân trong lời đồn."

Từ Ưng Bạch cười, chất giọng trong trẻo ôn hòa vô cùng, "Vĩnh Nghi cũng kể ta cho nghe về ngài, nàng nói ngài là thiếu niên tướng quân, khảng khái anh hùng, gặp mặt mới thấy quả nhiên là như thế."

Lý Nghị nghe vậy thì nhướn mày. Phó Lăng Nghi siết chặt chuôi đao bên hông theo bản năng rồi lại đột ngột buông ra.

Sau vài lời khách sáo, Từ Ưng Bạch bảo Phó Lăng Nghi tiễn Tạ Tĩnh Vi và Huyền Thanh Tử ra ngoài, những người khác ở lại bàn bạc chuyện bày binh bố trận và triển khai phòng thủ. Trên sa bàn trước mặt cắm rất nhiều lá cờ nhỏ, vẽ ra những con đường tiến công ngoằn ngoèo. Lý Nghị nói thẳng, "Như Trang đại nhân đã nói với thái úy, rất có khả năng Ninh Vương sẽ cầu hòa với Túc Vương."

Đôi ngươi hổ phách khẽ dao động, "Ta biết. Thế gọng kìm luôn bất lợi, đánh bại từng bên một là cách có khả năng thắng cao nhất, nếu là Ninh Vương, ta cũng sẽ làm như vậy."

"Hiện giờ binh mã của bọn họ đang trên đà rút lui rồi, tình hình rất nghiêm trọng." Trang Tứ bổ sung.

Phùng An Sơn nhếch môi khinh bỉ, "Ninh Vương và Túc Vương còn là anh em ruột, liên minh lại cũng không tốn bao nhiêu công sức, huống hồ bọn họ người đông thế mạnh, kiêu kỵ quân và bắc phủ binh một bên mạnh về kỵ binh, một bên mạnh bộ binh và thủy chiến, nếu hợp lực lại thì hậu họa khôn cùng."

Từ Ưng Bạch khẽ nhíu mày, "Không chỉ có vậy, bệ hạ vượt sông Vị Thủy đến tìm Tề Vương Khương Nghiêm, nếu Ninh, Túc liên minh, ngoài việc đối phó với chúng ta thì cũng là để đối phó với Tề Vương nữa."

Lý Nghị cười khẩy, "Tên hoàng đế kia đúng là ngu xuẩn, bị đâm sau lưng rồi còn không biết."

Mọi người im lặng một lúc, không nghĩ có người lại dám nói những lời phản nghịch như vậy. Từ Ưng Bạch gõ mặt bàn, lên tiếng, "Hiện giờ Khương Nghiêm giữ hoàng đế làm con tin, ắt là có âm mưu. Trường An còn có Hoàng Hậu, thất vương gia và một hoàng tử nhỏ, đều là con cháu hoàng tộc, Khương Nghiêm đang giữ con tin, nếu những kẻ khác muốn danh chính ngôn thuận ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì chắc chắn phải có lý do chính đáng, nếu không sẽ bị coi là mưu quyền soán vị."

Từ Ưng Bạch hít sâu một hơi rồi nói tiếp, "Luân thường đạo lý, ý muốn của nhân dân và ngòi bút của sử gia là ba điều không thể coi nhẹ, vậy nên nhất định phải có huyết mạch chính thống."

Đây cũng là lý do Ngụy Hành phát tán tin tức kia, chính cậu cũng cần một lý do chính đáng. Hoàng tử còn nhỏ, không thể quản lý việc triều chính, chỉ cần Ngụy Chương chết, có quần thần và Hoàng Hậu ủng hộ thì cậu sẽ có lý do đăng cơ, rồi phong hoàng tử làm Thái Tử, vừa danh chính ngôn thuận, lại vừa thể hiện lòng nhân đức của tân đế.

"Khương Nghiêm sẽ không để chuyện đó xảy ra." Từ Ưng Bạch nói, "Nếu muốn khống chế hoàng tộc hoàn toàn, chắc chắn gã sẽ lấy danh nghĩa đến đón hoàng tử mà tiến quân đến Trường An."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phùng An Sơn thở ngắn than dài, "Đâu đâu cũng là hỗn chiến, khó giải quyết thật. Chẳng lẽ chúng ta cũng phải cầu hòa với một bên sao?" Vẻ mặt Phùng An Sơn khó coi như vừa nuốt phải ruồi.

Từ Ưng Bạch lắc đầu, "Không, chúng ta là binh mã được bệ hạ tự mình hạ chiếu triệu về, đón rước thiên tử. Trong thành Trường An có thế lực của ta, đến lúc đó sẽ tìm mọi cách bí mật đưa thất vương gia, Hoàng Hậu và hoàng tử ra ngoài, không thể để họ rơi vào tay quân địch được." Bàn tay tái nhợt áp xuống, ngữ khí tuy ôn hòa nhưng những lời nói ra lại không hề nhân nhượng, "Còn những tên phản quân kia, tất nhiên là bêu đầu toàn bộ, không để sót một kẻ nào."

Nhóm người bàn bạc gần một canh giờ mới thống nhất được kế hoạch tác chiến. Lính tuần vẫn đang cẩn thận tuần tra bên ngoài, Phó Lăng Nghi và Tạ Tĩnh Vi lại chẳng để tâm mà khoanh chân ngồi bệt dưới đất, Huyền Thanh Tử dựa vào cây trượng ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Tạ Tĩnh Vi không ngồi yên được, nó lặng lẽ quay đầu liếc Phó Lăng Nghi một cái, xung quanh y tỏa ra sát khí lạnh lẽo đến nỗi sắp đóng băng, cứ như sắp sửa rút đao ra. Đứa nhóc cẩn thận nhích ra xa một chút, chưa kịp nhích xong thì Phó Lăng Nghi thình lình hỏi, "Sư phụ ngươi thích kiểu người thế nào?"

Tạ Tĩnh Vi bị hỏi cho cứng họng, suýt thì cắn cả vào lưỡi. Đã ở bên nhau lâu như vậy rồi mà còn không biết đối phương thích người như thế nào sao?! Nó lắp bắp, vắt hết óc ra nghĩ, "Ta... Ta nào biết... Chắc là sẽ thích người... Thông minh nhỉ?"

Phó Lăng Nghi nghe vậy thì bình tĩnh nhìn Tạ Tĩnh Vi một lúc rồi quay đầu đi, khàn giọng đáp, "Thôi bỏ đi. Ta không hỏi nữa."

Tạ Tĩnh Vi lại lắp bắp nói tiếp, "A... Nhưng sao ngươi không tự đi hỏi sư phụ..."

Cái tay đang bứt cỏ chợt khựng lại, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía Tạ Tĩnh Vi. Tên nhóc sợ giật cả mình, lại lặng lẽ nhích nhích ra xa.

Cùng lúc đó, những người trong lều lần lượt đi ra. Trong những thanh âm hỗn tạp kia, Phó Lăng Nghi có thể nhận ra tiếng bước chân của Từ Ưng Bạch dễ như trở bàn tay. Y quay phắt đầu lại, thấy Từ Ưng Bạch đang chậm rãi bước ra, vạt áo trắng tinh tung bay theo mỗi bước đi, ánh mắt dõi theo Lý Nghị phía xa. Lý Nghị toát ra khí khái thiếu niên đầy sức sống, không sợ trời không sợ đất, ngang ngược bất cần, đối lập hoàn toàn với vẻ âm u lạnh lẽo vứt đi không được của Phó Lăng Nghi. Y đột ngột đứng phắt dậy chắn trước mặt Từ Ưng Bạch, không cho nhìn nữa.

Bóng người thình lình xông ra làm Từ Ưng Bạch hơi sửng sốt, dịu giọng hỏi, "Sao thế?"

Phó Lăng Nghi nuốt khan, một tay ôm lấy bả vai, tay kia che kín hai mắt hắn, "...Đừng nhìn tên đó."

Bóng tối chợt bao trùm khiến Từ Ưng Bạch chưa thể thích ứng ngay, chớp chớp mắt. Trên cổ truyền đến cảm giác nhói đau, à, Từ Ưng Bạch khẽ bật cười, "Ghen đấy à?"

Phó Lăng Nghi nhả ra, hờn dỗi "Ừ" một tiếng.

Từ Ưng Bạch thở dài, nhẹ nhàng dỗ dành, "Ta nhìn là vì đang nghĩ giá như ngươi được lớn lên trong yên bình thì ắt cũng sẽ trở thành một thiếu niên như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.