Y nhìn món trang sức ngọc trên trán và sợi xích bạc trên tai Từ Ưng Bạch khẽ đung đưa theo động tác nghiêng đầu, hai thứ này đều do chính tay y làm rồi tự mình đeo lên cho hắn. Hoa tai đã được làm từ lâu, Phó Lăng Nghi đã sớm để ý trên tai Từ Ưng Bạch có nốt ruồi nhỏ trông rất giống lỗ xỏ, ma xui quỷ khiến mà đến tiệm kim hoàn làm ra một đôi hoa tai, nhưng Từ Ưng Bạch chưa từng đeo bao giờ thế nên đến tận ngày hôm qua nó mới được đem ra. Phó Lăng Nghi còn tưởng hắn sẽ không chịu đeo nên đã sẵn sàng để bị cự tuyệt, nào ngờ người kia chỉ khen đẹp rồi bảo y đeo cho mình.
Phó Lăng Nghi còn nhớ rõ hôm qua Từ Ưng Bạch vừa nghiêng đầu cho mình đeo hoa tai giúp, vừa dịu dàng thủ thỉ, "Hồi còn bé, mỗi lần ăn tết, trẻ nhỏ ở đạo quan đều phải đóng giả kim đồng ngọc nữ mà các bé gái lại ít, cuối cùng đành thêm ta vào cho đủ số. Khi đó ta không chỉ phải mặc áo váy mà còn phải đeo hoa tai nữa." Từ Ưng Bạch mỉm cười chỉ tai mình, nhớ lại những ngày tháng ở đạo quan làm giọng điệu của hắn càng thêm dịu dàng, "Vốn dĩ ở đây có lỗ xỏ đấy, sau này lớn lên không để ý nên nó cũng biến mất ."
Đôi hoa tai của Phó Lăng Nghi là loại không cần lỗ xỏ cũng đeo được. Y chỉ đeo cho Từ Ưng Bạch một chiếc, bởi như thế cũng đã quá đủ nổi bật, nếu như mang cả đôi... thì chỉ mình y mới được ngắm.
Lúc này, tại quận Định Tương, Trang Tứ đang bận xử trí công việc không ngơi tay. Định Tương cách Trường An không xa, là nơi nhất định phải đi qua trên trục đường chính từ Linh Châu tới Trường An. Trang Tứ vừa giải quyết những vấn đề vụn vặt và phức tạp phát sinh, vừa nghe quan viên phía dưới báo cáo. Trước kia Từ Ưng Bạch từng giữ chức quận thủ tại đây. Hắn tuy tuổi còn trẻ nhưng đã lập được nhiều chiến tích nổi bật, từng thi hành rất nhiều sắc lệnh hiệu quả, khiến các quan viên từ lớn đến nhỏ chẳng ai dám ăn không ngồi rồi nữa. Về sau hắn được điều đến Trường An nhưng những sắc lệnh kia vẫn được giữ nguyên, giúp ma mới như Trang Tứ không đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
Người kia gật đầu đáp, "Đúng vậy, nhưng vẫn chưa thể xác định rằng có phải binh mã hay không. Đường mòn lên núi có rất nhiều dấu vết giẫm đạp, cũng có thể là bọn cướp."
"Có lẽ không phải," Trang Tứ lắc đầu. Khi Từ Ưng Bạch vừa đến Định Tương đã tiêu diệt một toán cướp trên núi, dưới sự điều hành của hắn, nơi đây ít thuế, cũng ít lao dịch, nhân dân ấm no nên mấy năm gần đây chưa từng có nạn trộm cướp, trộm cướp tại các quận lân cận cũng bị hắn phái người tiêu diệt hoặc chiêu an. Hiện tại Định Tương lấy đâu ra cướp, chỉ e là có người khởi binh tạo phản.
"Tăng cường tuần tra xung quanh quận Định Tương." Trang Tứ vội nói rồi lấy một tờ giấy viết thư, trình bày ngắn gọn tình hình nơi đây rồi đưa thư cho người hầu bên cạnh, "Thư tám trăm dặm tốc hành gửi đến Trường An! Nhất định phải giao tận tay Mai tướng!" Dứt lời, gã vội vã chạy tới phủ đô đốc bàn bạc việc triển khai phòng thủ.
Ngày tàn, đêm xuống, Ngụy Chiếu phái hết đám người này đến đám người khác đến thử Từ Ưng Bạch, thậm chí còn kiểm tra cả mặt mũi và thân thể. Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Từ Ưng Bạch dễ dàng ứng đối những phụ tá kia đến á khẩu, cũng chẳng thử được gì. Mãi đến tận đêm khuya, đám nhân tài lui tới không ngừng này mới lũ lượt ra về. Khi người cuối cùng rời đi, Từ Ưng Bạch mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi day hốc mắt. Phó Lăng Nghi ấn một chén trà nóng ấn vào tay hắn, Từ Ưng Bạch chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi dùng đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng bao lấy thành chén màu ngọc bích. Phó Lăng Nghi khuỵu một gối, gác cằm lên đầu gối Từ Ưng Bạch, người đang mân mê những lọn tóc vương trên đùi.
"Trong tay áo có mang đao không?" Từ Ưng Bạch nghe thấy Phó Lăng Nghi rì rầm hỏi.
"Có mang," Từ Ưng Bạch đáp. Lưỡi đao kia rất nhỏ, được chế tác tinh xảo, người khác khó lòng phát hiện đó là hung khí nên có thể thuận lợi mang vào phủ Ninh Vương. Ngón tay Phó Lăng Nghi khẽ cử động, Từ Ưng Bạch chỉ nghe thấy một loạt những tiếng leng keng, người kia đã lấy ra một đống thứ lạ lùng kỳ dị, không biết làm thế nào qua mắt được vòng soát người kỹ càng của Ngụy Chiếu. Y ghép những thứ đó lại với nhau thành một chiếc nỏ hoa mai và ba mũi tên.
"Cầm lấy đi." Phó Lăng Nghi đứng dậy, hôn lên mu bàn tay hắn, thì thào, "Nhiều nhất một canh giờ nữa ta sẽ trở về." Đôi con ngươi đen láy rung giật, lồng ngực kịch liệt phập phồng, những ý nghĩ tăm tối bắt đầu xuất hiện, rằng nếu trong lúc y đi, Từ Ưng Bạch có chút tổn thương nào thì toàn phủ Ninh Vương nên chuẩn bị đổi thành phủ Diêm Vương đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]