Từ Ưng Bạch nghe giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi thì không khỏi quay đầu lại. Phó Lăng Nghi xoay người trong lòng đối mặt với mình, nắm chặt lấy vạt áo bên hông hắn đến nhăn nhúm, ngẩng đầu khàn giọng hỏi, "Thật vậy sao?" Ngữ điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Từ Ưng Bạch lại vô cớ cảm thấy mình chỉ cần nói một câu "Đúng vậy" thôi thì người này có thể lập tức xách đao đến Linh Châu băm Ngụy Chiếu thành thịt vụn.
Từ Ưng Bạch cúi đầu nhìn y một hồi, cặp mắt hổ phách trong trẻo sáng ngời, phản chiếu gương mặt người thương. Phó Lăng Nghi nuốt khan, gần như tự sa ngã mà dời mắt, "Đừng... Đừng nhìn ta..."
Từ Ưng Bạch chớp chớp mắt, tóc dài xõa bên tai. Hắn vuốt ve vết hằn trên cổ Phó Lăng Nghi chốc lát rồi ấn nhẹ lên yết hầu làm sống lưng y hơi run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau. Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, ôn tồn khuyên nhủ, "Có lẽ khoảng tám chín phần là đúng rồi. Nhưng ngươi phải nhớ rằng ta vẫn ở đây, cho nên không được hành động thiếu suy nghĩ."
Mí mắt Phó Lăng Nghi run lên, y gật đầu ôm Từ Ưng Bạch không chịu nhúc nhích.
Bên trong thành Linh Châu, Ngụy Chiếu ghìm cương ngựa trước cửa Ngưỡng Khiếu Đường, dẫn tùy tùng vào trong uống rượu. Ngưỡng Khiếu Đường này có thể thoải mái kinh doanh như vậy nghe nói là vì có quan gia chống lưng nên cũng không ai dám giương oai, hơn nữa rượu ở đây cũng là tuyệt đỉnh, khách tới uống rượu có cả quan chức lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3643562/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.