Gà gáy canh năm, tại đồn đóng quân của triều đình, Phùng An Sơn bị dựng dậy nhận thư vừa gửi đến. Hiện giờ ngoại trừ một số tướng lĩnh có chức vụ cao thì rất ít người biết Từ Ưng Bạch không có ở đây. Hắn âm thầm rời đi không phải vì lo dao động quân tâm mà vì lo tin tức ấy sẽ truyền về Túc Châu. Mấy ngàn binh mã này mới được đưa tới Gia Dục Quan năm ngoái, được đích thân Từ Ưng Bạch thao luyện và chỉ huy. Họ cũng cực kỳ tin tưởng và nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của hắn, có thể coi là thân binh. Đây là một đội quân có năng lực vượt trội, thầm lặng và hung hãn, nhưng trong đó vẫn còn khoảng vài trăm người là lính Túc Châu, mà A Cổ Đạt Mộc vẫn đang ở đó. Từ Ưng Bạch không hề tin vị Ô Quyết vương mới lên ngôi kia, bởi lẽ trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn.
Phùng An Sơn vừa luyện binh, vừa cùng các vị tướng lĩnh mở lá thư có ấn của Từ Ưng Bạch. Vừa đọc xong thư, một lính tuần đã tiến đến, một tay kéo một đạo sĩ già, tay kia xách một đứa bé mặc đạo bào. Đứa bé lôi thôi nhếch nhác vô cùng, ấm ức kêu, "Ngươi buông tay ra! Ta muốn tìm sư phụ!" Nó bĩu môi như sắp sửa òa lên khóc.
Lính tuần đặt nó xuống đất, ôm quyền nói với Phùng An Sơn, "Phùng tướng quân, hai người này nói muốn gặp thái úy đại nhân, chúng ta cảm thấy bọn họ rất khả nghi nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3645550/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.