Thanh kiếm vững vàng ngăn cách giữa hai người. Bây giờ đám người Lưu Mãng mới nhớ tới Từ thái úy trước mặt mình cũng từng ra chiến trường đánh giặc. Thường ngày hắn ôn tồn lễ độ, rất dễ nói chuyện, mặc toàn đồ trắng còn dùng trâm ngọc vấn tóc, cộng thêm gương mặt hoàn mỹ kia lại càng thêm giống một vị công tử văn nhã nào đó nơi Giang Nam, không dính khói lửa nhân gian. Nhưng Từ Ưng Bạch cũng từng chinh chiến nơi sa trường, cảnh tượng máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm còn không thể khiến hắn lùi bước, huống chi là những kẻ hèn này. Sau một trận giằng co trong im lặng, Lưu Mãng cười giả lả nói, "Thái úy đại nhân, chúng ta cũng chỉ chấp pháp sao cho công bằng thôi, chỉ muốn tra xét tên tội phạm đột nhập vào hoàng cung hôm nay. Đại nhân nên tránh ra thì hơn, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Gã giơ tay đè lưỡi kiếm xuống, cùng lúc đó, đám người đứng phía sau cũng đồng loạt rút kiếm chĩa thẳng vào Từ Ưng Bạch.
Lưỡi kiếm trong tay Từ Ưng Bạch không hề dao động mảy may, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt không một gợn sóng. "Không khách khí với ta?" Từ Ưng Bạch lạnh lùng liếc nhìn Lưu Mãng, "Ngươi dám sao? Ta là cố mệnh đại thần được tiên đế khâm điểm, là thái úy do bệ hạ thân phong, là thống soái duy nhất của ba quân," hắn tốt bụng nhắc nhở, "Lưu thiếu giám, ngươi dám sao?"
Đầu ngón tay Lưu Mãng run lên, "Ngươi! Ngươi cậy thế ép người!"
"Sao bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3515884/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.