Từ Ưng Bạch nhặt đao lên. Thanh đao rất nhỏ, mặt trước lớp vỏ gỗ bên ngoài khắc một khóm hoa lan sống động như thật, mặt sau khắc một cây thanh tùng hiên ngang thẳng tắp. Trên chuôi đao có một cơ quan, Từ Ưng Bạch nhấn một cái, lưỡi đao sắc lẹm ngay lập tức bắn ra. Hắn tỉ mỉ xem xét thanh đao một lần, cọ lòng bàn tay qua lưỡi đao rồi nhẹ nhàng cắm xuống bàn, mũi đao bén ngót xuyên thủng cả mặt gỗ, quả thực là một thứ binh khí tốt, rất thích hợp để phòng thân. Hắn cất thanh đao vào tay áo. Bên ngoài thư phòng yên tĩnh không một bóng người, chỉ có con mèo trắng nhỏ Từ Ưng Bạch nhặt về đang meo meo kêu dưới hành lang. Hắn vừa vẫy tay, mèo con đã chạy tới nhào vào lòng. Một người một mèo đứng trên hành lang ngắm cảnh, Từ Ưng Bạch gãi gãi đầu nó. Phó Lăng Nghi đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Cùng lúc đó, Lưu Mãng và Tiêu Uyển lại không có tâm trạng ngắm cảnh, chẳng ai ngờ được điều kiện phát binh của Túc Vương là phải điều Từ Ưng Bạch khỏi Trường An. Chiến tích đánh tan giặc Ô Quyết hãy còn quá mức huy hoàng, cách dụng kỵ binh xuất quỷ nhập thần, mà binh lính phủ Giang Nam của Túc Vương lại không giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Túc Vương ắt muốn giành phần thắng nên điều được Từ Ưng Bạch đi đã là dẹp bỏ được một chướng ngại. Lưu Mãng lòng như lửa đốt, đi tới đi lui như con thoi.
Cũng trong lúc này, Ngụy Hành lại đang viết luận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3514760/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.