Mùa xuân năm Nguyên Hựu thứ mười sáu. 
Một cơn cảm lạnh đã quật ngã Thủ phụ Trần Đình Giám vất vả lâu ngày sinh bệnh, khiến ông ấy nằm liệt giường, không dậy nổi. 
Lần thứ ba, ông ấy sai trưởng tử dâng bản tấu xin cáo lão từ quan lên cho Nguyên Hựu Đế. 
Nguyên Hựu Đế nhìn thấy bản tấu chương, nổi nóng với Trần Bá Tông: “Đừng nộp thứ này lên cho trẫm nữa, cho dù ngươi xin từ quan, trẫm cũng không phê chuẩn cho tiên sinh từ quan!” 
Trần Bá Tông quỳ xuống sàn nhà, thở dài nói: “Sao Hoàng thượng phải làm khó phụ thân thần, ông cụ thật sự ốm không ngồi dậy nổi nữa rồi.” 
Nguyên Hựu Đế không tin, bỏ Trần Bá Tông lại đó, bỏ đi. 
Sắc xuân ngập tràn trong Ngự hoa viên. 
Nguyên Hựu Đế đứng dưới hai cây đào, dường như dưới tán cây có một ông lão râu dài phóng khoáng đang đứng cầm tay một cậu bé ba tuổi giảng về sự khác nhau giữa đào và hạnh. 
Nguyên Hựu Đế đi tiếp, ngang qua một mảnh vườn trồng toàn trúc thúy, hắn ta dường như trông thấy ông cụ đó lại dạy cho cậu bé cách thổi nhạc bằng lá trúc. 
Trần Các lão được chọn làm thầy của Thái tử chẳng những am tường thiên văn địa lý mà còn biết thổi địch như những đứa trẻ trên núi. 
Chỉ có điều, khi hắn ta lớn dần lên, Trần Các lão cũng càng ngày càng nghiêm khắc hơn, không còn dẫn hắn ta đi chơi nữa. Đôi khi, ngay chính Nguyên Hựu Đế cũng cảm thấy nghi ngờ, không biết những ký 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3500312/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.