Mùa xuân, năm Nguyên Hựu thứ mười.
Hoa Dương nghe nói mẫu hậu thấy trong người không được khỏe nên dẫn nữ nhi vào cung thăm hỏi.
“Bà ngoại, ngài thấy không khỏe ở đâu?”
Quận chúa Bảo Gia sáu tuổi cởi giày ra, dựa sát vào người Thích Thái hậu, khéo léo hiểu chuyện quan tâm hỏi han.
Thích Thái hậu ngắm nhìn khuôn mặt của cháu ngoại, khuôn mặt của cô bé xinh đẹp, trắng trẻo, giống nữ nhi của bà hệt như đúc từ cùng một khuôn, vậy nên bà càng ngắm lâu lại càng thấy thích, nở nụ cười từ ái, bảo: “Tiểu Cửu vừa tới là bà ngoại thấy khỏe lại ngay, cháu không cần phải lo lắng.”
Bảo Gia là phong hào do Nguyên Hựu Đế sắc phong cho cháu ngoại, Tiểu Cửu là nhũ danh Hoa Dương đặt cho nữ nhi vì nữ nhi sinh vào ngày tết Trùng Dương mồng chín tháng chín.
Bảo Gia quỳ sau lưng bà ngoại, bóp vai cho bà ngoại.
Thích Thái hậu vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Cửu biết cả xoa bóp cơ à?”
Bảo Gia: “Cha dạy cháu đấy ạ.”
Hoa Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần Kính Tông đúng là chẳng đứng đắn chút nào, ngay cả nữ nhi nhỏ tuổi cũng lừa gạt, hắn từ Vệ Sở về nhà, cố ý giả vờ đau lưng để lừa nữ nhi tỏ lòng hiếu thảo với hắn.
Thích Thái hậu nhìn biểu cảm của nữ nhi của bà là đoán ra ngay có chuyện gì đó ẩn đằng sau chuyện này, bà mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với cháu gái: “Cha đi đánh trận xa nhà, Tiểu Cửu có nhớ cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3499525/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.