Lão thái thái ở kinh thành hưởng mấy chục ngày phúc, một đêm gần hai tháng sau, an tường ra đi.
Trần Đình Giám đệ đơn xin từ chức, muốn đưa lão thái thái về Lăng Châu an táng, thuận tiện tang phục ở bên kia.
Người cả một nhà lớn đều phải trở về, bao gồm Hoa Dương và Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông cũng không bi thống thế nào, đời trước đã trải qua một lần, đời này cũng đã sớm làm đủ chuẩn bị, lão thái thái ra đi cũng thư thái, là hỉ tang.
Đầu tháng tư, mọi người đến Lăng Châu, lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng an táng lão thái thái.
Vào đêm, Trần Kính Tông tỉ mỉ kiểm tra trên giường một lần, xác định không có một con tiểu trùng nào, lại rải một vòng thuốc bột đuổi trùng ở bên ngoài.
Hoa Dương lúc này mới lên giường.
Trần Kính Tông ôm nàng, câu được câu không mà nói chuyện phiếm: “Nàng nói, vì sao chúng ta lại trọng sinh?”
Hoa Dương: “Vì đều có tiếc nuối đi, muốn sống lại một lần nữa.”
Trần Kính Tông: “Nàng có tiếc nuối gì?”
Hoa Dương cười cười: “Quá nhiều, nhất thời nói không hết.”
Trần Kính Tông: “…… Ta còn tưởng rằng nàng chỉ có một tiếc nuối là tuổi còn trẻ đã làm quả phụ.”
Hoa Dương: “Làm quả phụ tính là tiếc nuối gì, cô mẫu cũng là quả phụ, hiện tại miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao.”
Trần Kính Tông: “Nàng cũng đừng hâm mộ bà ấy, Trưởng Công chúa không gặp được người thích hợp, phàm là gặp được một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3498855/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.