Sau khi nhập hạ, Trần Kính Tông vẫn hồi phủ cùng giờ với mùa đông, nhưng sắc trời lại chỉ mới âm u, chưa tối hẳn.
Người gác cổng Trần phủ sớm đã chuẩn bị, nhìn thấy hắn đi tới, chủ động bẩm báo nói: “Phò mã, Công chúa đã hồi phủ.”
Trần Kính Tông nhàn nhạt gật gật đầu, Phú Quý phía sau híp mắt cười, tuy rằng Công chúa có trở về hay không cũng không liên quan tới hắn ta, nhưng chủ tử không bị mừng hụt, hắn ta cũng vui vẻ theo.
Tứ nghi đường.
Trần Kính Tông nhanh chóng tắm rửa rồi tới hậu viện.
Mấy nha hoàn Triều Vân đều rất an tĩnh, nhìn thấy phò mã, Triều Vân nhỏ giọng nói: “Công chúa ngủ rồi.”
Trần Kính Tông liền cho rằng nàng ngủ trước, khi bước vào nội thất, mới phát hiện nàng đang nằm ở trên giường, bên cạnh để một quyển sách.
Hẳn là muốn chờ hắn, chỉ là buồn ngủ đột kích, chính nàng cũng chưa phát hiện được, liền cứ ngủ như vậy.
Trần Kính Tông đứng ở bên giường nhìn trong chốc lát, lui về nhà chính, hỏi Triều Vân, Triều Nguyệt mấy ngày trước đi theo nàng ở trong cung: “Mấy hôm nay Công chúa ngủ như thế nào, ban đêm có gặp ác mộng không?”
Triều Vân: “Không nghe Công chúa nói gặp ác mộng mà, nhưng mà sáng nay không biết vì sao lại ngủ một giấc dài, gần đến trưa trưa mới tỉnh.”
Triều Nguyệt: “Có thể là đêm qua chơi cờ với Hoàng thượng hơn một canh giờ, mệt rồi.”
Trần Kính Tông càng hoài nghi nàng vẫn đang bị ác mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3373922/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.