Thời tiết đầu hạ, gió đêm cũng dịu dàng, ánh trăng sáng tỏ dưới suối nước xuyên qua cửa sổ hơi mở, không tiếng động trốn vào nội thất.
Tựa lang thang không có mục tiêu, lại tựa như bị Nguyệt Cung tiên nga sai sử, làm đôi mắt nàng, muốn nhìn trộm mọi việc trên thế gian.
Mà phàm nhân không hề có cảm giác.
Trần Kính Tông đưa Hoa Dương tới trước mặt kính Tây Dương cao hơn nửa người nàng.
Hắn chính là bắt nạt nàng nàng say rượu, chính là muốn nàng chịu thua, muốn dưới tình huống nàng xấu hổ buồn bực không thể không nói vài câu hắn muốn nghe.
Nhưng hắn chung quy là đã xem nhẹ Hoa Dương.
Hoa Dương là ai?
Nàng là Công chúa được ngôi cửu ngũ Cảnh Thuận đế bổn triều sủng ái nhất, từ khi nàng có nhận thức, mọi người bên cạnh đều sẽ khen nàng xinh đẹp, hơn nữa không phải nịnh hót trái lương tâm, ánh mắt bọn họ nhìn Hoa Dương, đúng như đối đãi với một mẫu đơn tiên tử nho nhỏ sinh ra ở trong cung, nhìn nàng ngày ngày rút đi tính trẻ con khi còn bé, nhìn nàng trổ mã đến quốc sắc vô song, phong hoa tuyệt đại.
Cho dù là một Công chúa tầm thường, được người khen ngợi như thế cũng nên dương dương tự đắc vì mỹ mạo của mình, huống chi Hoa Dương xinh đẹp danh bất hư truyền.
Nàng đẹp mà tự biết, đẹp mà tự thưởng.
Nếu là lúc thanh tỉnh, nàng còn sẽ mắng Trần Kính Tông hai câu, hiện tại nàng say, say đến không có sức so đo cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3373855/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.