Chương trước
Chương sau
Trần Đình Giám lạnh lùng nhìn ra ngoài sân: “Trước pháp luật không có tình cảm gia đình, huống chi, dòng máu chảy trong xương của hắn ta chưa chắc đã là dòng máu của Trần gia chúng ta.”

Trần Đình Thực ngừng khóc, hoài nghi ngẩng đầu lên.

Trần Đình Giám kéo vạt áo ra, ngồi lên ghế, cảm thấy tức giận, không muốn nói bất cứ điều gì.

Nhưng Trần Đình Thực vẫn rưng rưng nước mắt nhìn ông, trông thật hèn và ngu ngốc.

Trần Đình Giám dừng lại, nói với những giọt nước mắt trên vạt áo: “Khi Tề thị xảy ra chuyện, ta đã cho Bá Tông thẩm vấn tất cả gia nhân của Đông viện, ngươi cũng biết, Bá Tông đang làm việc ở Đại Lý Tự, những hung thần ác sát bên ngoài khó có thể giấu hắn bất cứ điều gì, chưa kể nhũ mẫu trong nhà, trong đó có hai người thần sắc không đúng. Sau khi bị Bá Tông thẩm vấn, họ đã thú nhận, hóa ra Tề thị và Dương quản sự đã có quan hệ tình cảm từ lâu, thường lấy lý do tính toán sổ sách để đơn độc ở chung.”

Tề thị và Dương quản sự không chỉ là biểu ca muội bình thường, mà còn là đương gia thái thái và phòng thu chi quản sự, đơn độc ở chung một lúc cũng không sao, nhưng nếu có quá nhiều lần thì sẽ luôn có một hai lần lộ ra ngoài, khiến người ta đoán già đoán non rằng họ đang làm điều gì đó.

Ngoài ra, từ trong miệng của Lưu Thắng, Trần Bá Tông đã tra ra những việc làm xấu xa của Trần Kế Tông, cách duy nhất để đối phó là chờ thánh chỉ giáng tội Tề thị, vì vậy đã bị trì hoãn cho đến nay.

Tất nhiên, không cần phải nói chuyện này với đệ đệ.

Trần Đình Thực hoảng sợ há to miệng, đầu tiên là không tin Tề thị dám làm điều đó, nhưng sau đó ông ta nhớ lại một số hình ảnh, Tề thị cười với Dương quản sự nhiều hơn với ông ta.



Nhưng, ông ta đã ngủ với Tề thị rất nhiều lần, Kế Tông thật sự không phải nhi tử của ông ta ư?

Ông ta đảo mắt, Trần Đình Giám biết ông ta đang nghĩ gì, sắc mặt tối sầm lại: “Chỉ nói về vẻ bề ngoài, Kế Tông trông giống Tề thị, rất khó để phân biệt, nhưng hãy nhìn Hổ Ca Nhi, cái mũi nhọn và vành tai béo, gần như giống hệt Dương quản sự!”

Trần Đình Thực rơm rớm nước mắt, nhưng lại nói: "Dương quản sự là biểu ca của Tề thị, là thúc thúc của Hổ Ca Nhi, có giống nhau cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”

Suy cho cùng, ông ta không thể chấp nhận được cái nón xanh mà thê tử đã đội trên đầu ông ta hơn hai mươi năm nay, càng không thể chấp nhận được nhi tử và tôn tử, không một ai là của mình!

Trần Đình Giám: “Dù ta và ngươi có tranh cãi về chuyện này bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng khó đi đến kết luận. Đừng lo lắng, ta đã dặn dò Bá Tông, yêu cầu Tri phủ nhốt Kế Tông và Dương quản sự lại với nhau, hắn sẽ bí mật quan sát. Nếu Kế Tông là nhi tử của Dương quản sự thì chắc chắn ông ta phải biết điều đó. Ông ta chắc chắn sẽ vì nhi tử mình bị giam cầm mà lo lắng, nếu Kế Tông là hạt giống của ngươi, Dương quản sự căm hận ta và ngươi, ông ta sẽ hả hê trước việc Kế Tông bị cầm tù.”

Đây thật sự là một cách tốt, Trần Đình Thực không thể phủ nhận, với một tia hy vọng cuối cùng, ông ta hỏi: “Nếu chứng minh được Kế Tông là nhi tử của ta, đại ca có thể cứu hắn không?”

Trần Đình Giám cụp mắt xuống: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha.”

Thật ra, tử hình là không thể tránh khỏi, nhưng cứ nói như vậy trước, để đệ đệ tạm thời không cảm thấy khó chịu.

Đừng nói là giả hay thật, ngay cả là nhi tử của ông đi nữa nhưng nếu thật sự dám cưỡng hiếp nữ nhân, ông cũng sẽ chính tay tống hắn ta vào đại lao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.