Nhiếp Trạch Dương còn đang thấy ngượng vì nghe thấy hai chữ 'xuân dược' bên kia. Thì môi Lục Khuynh Tâm đã áp tới khẽ tách vành môi y ra, do bất ngờ y hơi choáng váng chìm ngập trong hơi thở ấm nồng.
Y đẩy hắn ra trợn mắt, tranh thủ chút hô hấp mà nhắc nhở: "Lo tập trung đi."
Lục Khuynh Tâm lưu manh chầm chập áp sát lồng ngực đang phập phồng kia. Nghe rõ tiếng tim đang đập loạn bên trong, nó là minh chứng cho tình yêu cuồng nhiệt của họ. Hắn hôn khẽ mà vẫn không quên cười nói: "Ta nghĩ họ tạm thời không đi đâu đâu. Thay vì rình lén, chúng ta làm chuyện chính đi."
Dứt lời liền đẩy người nằm xuống, yêu thương hôn khắp nơi không chừa một mảnh. Cắn xé trên giường không bao giờ là đủ. Nụ hôn tràn ngập hương rượu si luyến kia từng bước dẫn dắt y trên con đường ân ái cuồng mê không lối thoát. Vuốt ve khóe môi còn vương nụ cười.
Y phục nhàu nhĩ, tay Trạch Dương hơi níu người hắn: "Phải ở đây hả?"
Lục Khuynh Tâm phì cười: "Khi rời khỏi mộng ai nhớ đến chúng ta chứ?"
Trạch Dương mím môi mơ màng đỏ mặt, hắn vừa hôn lên tai kéo thắt lưng rơi xuống. Vừa rồi họ có uống chút rượu, cơn say như được nhân lên mấy ngàn lần.
"Trạch Dương." Ngữ điệu mềm mại như nước.
Hơi ấm của hắn đang tìm kiếm bấy lâu. Trong cơn hoan tình mơ mơ hồ hồ ôm cả trời sao trong tay, cảm xúc đó, hạnh phúc đó...
Đây là người hắn muốn dìu bước qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-say-giang-son-hay-my-nhan/2960382/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.