Chương trước
Chương sau
Hai người nhanh chóng tìm được một quán hoành thánh rất ngon, Văn Long phải nài nỉ mãi Lập Thanh mới chịu kể một năm qua ra ngoài học được gì.

"Uống thêm rượu đi." Lập Thanh đề nghị.

Văn Long chần chừ không biết có nên uống hay không? Y không giỏi uống rượu lắm, lòng lại rộn nhiều suy nghĩ đan xen, biết đâu họ chẳng còn cơ hội uống rượu cùng nhau nữa. Lần này gặp lại Lập Thanh càng trở nên xa cách, dù say cũng là huynh đệ một nhà, y thật lòng muốn hắn ở lại lâu hơn.

"Được, uống một ít cũng không sao." Trong thời gian chờ rượu lên y liên thiên kể về những chuyện xảy ra ở nhà: "Đệ còn nhớ cô nàng hay trèo cây táo cạnh nhà chúng ta không. Giờ đã lớn trở nên hiền thục xinh đẹp, ngày ngày bận rộn xay thuốc không ngơi tay. Ta đọc sách bên hiên nhà thường nghe muội ấy vừa làm vừa hát đồng dao."

Lập Thanh ngồi nghe rất chăm chú, tay gấp đồ ăn rất đều dù chẳng còn nhớ cô nàng kia là ai. Đến khi y dừng lại hắn mới lên tiếng hỏi: "Đại ca thích cô ta hả?"

Văn Long cười cười: "Làm gì có ta chỉ luôn miệng nhắc thế thôi."

Lục Khuynh Tâm chọn chỗ cách họ ba bàn, ngửi thấy mùi rượu loáng thoáng chợt nhớ đến cái hẹn về núi Nhàn ngắm sao uống rượu khi xưa. Hắn bỗng dùng hai tay ôm mặt Trạch Dương ép y nhìn mình, trịnh trọng nói: "Khi nào tuyết rơi chúng ta về núi Nhàn đi."

Nhiếp Trạch Dương đang xem món ăn trong thẻ trúc, nghe thế rùng mình: "Còn phải hẹn nữa sao? Xong việc chúng ta liền đi."

Hắn hơi xấu hổ ngẫm lại lần nào hắn hẹn cũng không thực hiện được, có những việc nên nắm bắt ngay.

Quán ăn này ở ngoại ô bên cạnh trồng một vườn mai, hương thơm ngan ngát. Hắn thấy y cứ nhìn mãi liền nói: "Đợi ta một lát."

Y gật đầu chọn thêm rượu, quay đầu nhìn hai người đang im lặng ăn uống không nói một lời.

Lục Khuynh Tâm quay về rất nhanh cầm theo mấy cành mai còn đọng sương.

Hắn nhét vào tay y cười nói: "Lúc này ở bên ngoài không gian thực của chúng ta chỉ mới tháng ba, có hoa đào, hoa hạnh rực rỡ, dễ gì tìm được mai."

Tiểu nhị không hiểu họ nói gì vẫn nhiệt tình: "Ở đây dù sang xuân tháng ba chỉ cần đi sâu vào trong rừng vẫn hái được hàn mai. Vũ hồ thường rắc mai như tuyết trắng trong đêm, vũ cơ nhảy múa trên đài sen uyển chuyển như sắp bay lên trời. Hai người từ nơi xa đến bỏ qua cảnh đẹp như thế là thiệt thòi lớn đó."

"Đệ thích tuyết lắm mà, chúng ta coi như thừa cơ đi du ngoạn một chuyến."

Tiểu nhị cười cười: "Vị công tử này thương đệ đệ mình quá đi."

Nói rồi đặt đồ ăn xuống.

Câu nói này chỉ mang ý nghĩa trêu chọc, với họ lại có chút dư vị lạ lùng. Đương nhiên là thương rồi, thương nhiều lắm!

Đến khi rượu ra trên bàn đã có mấy đĩa đồ ăn, Lục Khuynh Tâm ngồi bên lò nhỏ hâm rượu. Cả hai không quên quan sát mục tiêu đang theo dõi.

Lập Thanh và Văn Long vừa có rượu mang lên đã không còn nói chuyện. Người thì lòng cảnh giác chẳng muốn mở lời, người thì chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hai người duy trì bầu không khí ngột ngạt ngươi gắp cái này, ta gắp cái kia rất lâu.

Thời gian như ngừng trôi.

Mặt Văn Long nhanh chóng đỏ lên, Lập Thanh uống rượu như nước nhìn thấy vậy chỉ cười. Hai người không phải kẻ thù cũng chẳng phải bạn bè, càng không phải huynh đệ một nhà thật sự. Ngồi chung một bàn uống rượu cảm giác còn không bằng kiếm khách đường xa tình cờ gặp nhau, hàn huyên chuyện nam bắc. Lúc xa nhà hắn luôn cảm thấy cô độc, về rồi lại thấy trống trải nhiều hơn. Trái tim đã bị khuyết một mảnh sao có thể gắn hàn?

Lập Thanh rót cho y, hắn uống cạn không ngừng dùng chén rượu che giấu tâm tư, ngửa cổ cho nước mắt không rơi. Hắn không biết mình buồn vì điều gì? Do rượu quá cay nồng chăng? Đâu phải chưa từng nếm trải vị đắng, chưa nếm trải cô đơn?

Văn Long hơi chao đảo: "Phải về sớm kẻo bị la."

"Đã lớn rồi còn sợ về nhà bị la sao?"

Văn Long không biết nói sao, Lập Thanh tâm tư phóng khoáng không ngại phiêu bạt nơi xa. Hôm nay bên ngoài nhộn nhịp, bên trong quán có nhiều tiếng cười tán gẫu. Hắn nghĩ một lát bỗng nổi lên hứng thú trêu chọc, giả vờ ra ngoài một lát mới trở lại.

Lập Thanh ôm bình rượu mới mùi nặng hơn nhiều, rót ra hai chén đầy miệng nói: "Hiếm khi được ra ngoài chơi uống thử đặc sản đi."

Văn Long mơ màng: "Ở đây có rượu đặc sản sao ta không biết?"

"Ca có thường uống đâu mà biết."

Y ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền cười gượng đưa tay từ chối: "Thôi ta không ổn rồi, đệ uống một mình đi."

Văn Long cũng muốn dành thêm nhiều thời gian ở cùng đệ đệ này. Đi dạo vòng vòng cho phấn chấn không nên uống nhiều rượu...

"Uống một chén thôi cũng được." Lập Thanh cầm tay y nhét chén rượu vào. Không để y tiếp tục từ chối liền kéo ghế ngồi sát bên bưng chén của mình uống trước: "Vò rượu to thế này một mình đệ uống chắc say mèm mất. Uống nhanh còn tranh thủ đi dạo mấy vòng, về nhà rồi lại có nhiều chuyện phải làm."

Y hơi nhăn mặt lại nghĩ ngợi rồi cũng đưa lên môi, chần chừ giây lát mới từ từ để chất lỏng chảy vào trong miệng. Lập Thanh thấy y chậm chạp liền cầm tay y đẩy một cái, vị cay nồng xộc khắp khoang họng. Văn Long bất ngờ không phản ứng kịp ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng.

Lập Thanh cười ha hả tự mình nếm hương vị đậm đà, hơi thở ra chút ấm áp vỗ lưng người bên cạnh: "Thật kém cỏi quá."

"Cay lắm, đệ đừng có uống nữa."

Văn Long muốn đoạt lấy vò rượu trên tay hắn, lại bị người ta dẫn dắt trêu đùa đến choáng váng. Suýt nữa ngã ập xuống đất, Lập Thanh phì cười vội đưa vai đỡ lấy người, tay vòng qua eo: "Xem ra thật sự đã say rồi."

Lập Thanh tự hỏi tâm tư hắn là gì đến giờ vẫn chưa thấu rõ, hắn ôm người y cố ý siết chặt: "Nặng quá rồi, phải vác về tận nhà chắc ta tóp lại còn có bộ xương."

Văn Long hơi xấu hổ tính ra y cao hơn hắn, người tuy gầy như xương cứng ôm rất đau. Trước giờ toàn y cõng hắn đổi ngược lại không biết hắn có ôm nổi không?

Văn Long động đậy rời khỏi người hắn trên môi lưu lại nụ cười, qua vài chén rượu tâm trạng của cả hai đều cởi mở hơi rất nhiều. Không hề hay biết kẻ nào đó ẩn dưới lớp ngụy trang quá sâu, chẳng muốn cùng y rạch rời đối diện. Có lẽ hắn không thể thật lòng cười nữa...

Không thể!

"Ta tự về được."

Lập Thanh chống tay nhìn y tâm tình thoải mái đi rất nhiều: "Lết đi thử xem."

Y loạng choạng đứng dậy chưa đầy mấy giây đã ngồi xuống, chống tay trên bàn thở dốc, quay sang cự nự hắn: "Tất cả cũng tại đệ dụ ta uống."

"Nhìn ca giống mèo xù lông cáu gắt ấy." Hắn cười cợt.

Văn Long trừng mắt với hắn bặm môi trợn má, thấy người rất nóng.

Lập Thanh nhìn bộ dạng này của y chợt nhớ đến khi mới về phủ hắn lạ lẫm nhiều thứ. Ai ai trong phủ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ. Hắn biết mẫu thân mình không được người trong phủ chào đón, càng biết rõ phụ thân mới của hắn đối với mình rất khách sáo.

Thời gian đầu hắn luôn sống trong trạng thái phập phồng sợ bị đuổi đi. Dù có cố nói cười thân thiện với mọi người, trong lòng họ hắn vĩnh viễn là người ngoài. Để mọi người chấp nhận hắn hoặc ít nhất không đẩy họ ra ngoài, hắn thường bám theo Văn Long bắt chuyện.

Vị ca ca ngang hông này xem hắn như khách trong nhà, không phải... với khách đến nhà còn vui vẻ chào đón. Đằng này không mặn không nhạt, không muốn chơi cùng hắn.

Lập Thanh bám riết không buông, đến mức người kia không thể trưng ra bộ mặt thản nhiên nữa. Hơi thở có chút khác thường, mày cau có: "Sao ngươi cứ bám theo ta."

Hắn cười cười tỏ ta hào hứng: "Vì ta rất thích có ca ca."

Theo thói quen lại dùng nụ cười che giấu sự giả tạo bên trong, hắn chờ đợi đứa trẻ lớn hơn mình này sẽ vui vẻ đáp lại. Nhưng y chỉ nhìn hắn hơi nhăn nhó: "Nhưng ta không thích có đệ đệ, có rồi rất phiền phức."

Lập Thanh biết trước kết quả vẫn nghĩ y khách sáo đáp qua quýt mấy câu. Chỉ cần thế dựa vào mấy chữ 'giả vờ thân thiết' hắn có thể sống tốt hơn một chút. Nhưng y chỉ nói thế đã quay đầu bỏ đi, hắn sượng đơ cả tư cách nổi giận cũng không có.

Sống lưng Văn Long thẳng tắp đầy kiêu ngạo nhanh chóng đi khuất, hắn đứng một lát tự cười rồi về phòng.

Hôm sau lại tiếp tục bám theo y nhanh nhảu nghịch ngợm, muốn kéo người kia đi bẫy chim, thả diều cùng mình.

"Ngươi ngoài chơi ra không làm gì khác à?" Văn Long bịt tai học bài mãi không được liền trừng mắt với hắn: "Ồn ào chết đi được ngươi đi chơi một mình đi, để ta học bài."

"Cái đó là gì mà phải học, đi chơi không tốt hơn sao?"

Y lườm hắn: "Ngươi không đi học sao?"

"Không có."

Văn Long bĩu môi không nói chuyện với hắn nữa.

Phụ thân bận bịu thương vụ khi phát hiện chuyện này liền cho hắn cùng y học chung một sư phụ. Lòng mong hai huynh đệ thân thiết thêm mấy phần, thời gian đầu y xem hắn là không khí không đếm xỉa gì đến.

Lập Thanh lén xem bài của y chép qua, ban đầu y biết chỉ đem bài giấu đi, lần hai liền dọa đánh hắn. Lần thứ ba y bị sư phụ phạt đánh mười roi vì tưởng y cho hắn xem bài.

Lần đó hắn không khỏi đắc ý, vui đến sắp vẫy đuôi, đáng đời nhà ngươi.

Văn Long nhìn thấy hắn liền nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ nghĩ phải khiến y bị đánh thêm mấy lần nữa mới hả dạ. Cho y bị đánh đến không ngồi được luôn.

Cũng không nhớ rõ được hắn ôm suy nghĩ này bao lâu, họ thân thiết khi nào. Chỉ nhớ sau này đi đâu cũng có nhau, thường xuyên cùng nhau chơi đùa.

Vì đây là ký ức của Văn Long, nên Trạch Dương và Lục Khuynh Tâm nhìn tên Lập Thanh ngây người không biết đang nghĩ gì.

Chỉ trong khoảnh khắc thất thần đó lại có chút bi ai.

Lập Thanh bị âm thanh bàn bên làm cho sực tỉnh, nhìn thất Văn Long nằm trên bàn đổ đầy mồ hôi. Uống kha khá người hắn nóng bức khó chịu, đành tính tiền rồi đưa y lên phòng nghỉ tạm. Cõng người trên lưng, tóc y chạm vào cổ hắn lưu lại cảm xúc mềm mại lưu luyến. Thế nhưng hắn cũng tự biết hai người là người lúc say nói cười vui vẻ, khi tỉnh lại chỉ có thể gượng gạo đối đáp qua ngày.

Không bằng cả người dưng nước lã.

Lập Thanh đặt y xuống giường, bản thân cũng ngã phịch xuống không đủ sức bò sang phòng bên.

Ở bên phòng trống, Lục Khuynh Tâm cũng thuê một phòng lắng tai nghe ngóng động tĩnh.

Văn Long lăn qua lăn lại, không ngừng rên rỉ. Lập Thanh hơi cáu: "Từ bao giờ tướng ngủ lại xấu vậy hả? Rên cái gì rên cứ như có mình ngươi khó chịu vậy!"

Người nào đó lại như cá mắc cạn rên không ngừng, tóc bết dính hết vào người.

Cảm giác này, hai người bọn họ...

Y đập đập giường: "Ta muốn đi tắm."

Lập Thanh day trán: "Tự bò đi muốn người ta hầu hạ nữa sao?"

Để hắn đưa y đi... hắn không dám tưởng tượng.

Hắn cố tính đá y lăn xuống giường, cởi áo vắt trên bình phong. Như đã quên mình phải về phòng, đến khi có gì đó rơi ra khỏi áo hắn mới khựng lại, chửi thề: "Bà nó lấy nhầm xuân dược rồi."

Chỉ là mấy món đồ đồng môn nhét cho hắn, khi hắn có thời gian mở ra xem phân loại được mấy gói thuốc mê, xuân dược, độc dược, bộ ngứa, thuốc xổ. Toàn những thứ không đâu, khi đổi rượu đã cố ý cho thêm thuốc mê. Hắn tranh thủ uống thuốc giải trước định phá y một phen...

Lập Thanh dụi mắt mấy lần, hình như hắn chỉ có thuốc giải thuốc mê thôi.

Ở bên phòng Lục Khuynh Tâm nghe đến hai chữ 'xuân dược' liền đóng đá. Tiếp sau đó họ khụ khụ không dứt, tiếp tục nghe lén không phải là cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.