Nhìn các bản mặt cười nhạo của người phía sau ghim vào lưng càng tức giận hơn. Vừa đến chân núi đã không nhịn được quay đầu giơ nắm đấm với hắn: "Đệ cười cái gì mà cười suốt như tên dở hơi vậy hả?"
"Ta vẫn thường như tên dở hơi mà." Lập Thanh không ngần ngại đáp miệng cười toe toét đầy hả hê: "Đi như thế chừng nào mới tới hay để ta cõng cho."
Sau khi hết lời giải thích hắn là đệ đệ trong nhà không rõ quy tắc chỉ muốn lén lên núi cho y sự bất ngờ. Chẳng hề có ý xấu xâm nhập sư môn ý đồ đen tối, sư phụ bắt y lên núi này trừ yêu lấy công chuộc tội.
Biết thế đã bỏ mặc hắn.
Làm hại y rơi vào cảnh bị đánh năm mươi roi mông sưng tấy thế này!
Thấy y hừ một tiếng không cam tâm rồi quay đầu bỏ đi, Lập Thanh í ớ đuổi theo nói với thái độ hết sức trêu tức: " Nè, nè, sao khó hầu quá vậy, bảo thoa thuốc cho cũng không chịu, bảo cõng cũng không đồng ý!"
Hai người không dám theo họ quá gần nên vẫn thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, Lục Khuynh Tâm huých nhẹ vai người bên cạnh: "Đường núi gồ ghề để ta cõng đệ."
Nhiếp Trạch Dương không hề thay đổi sắc mặt: "Gồ ghề thì vẫn nên tự đi thì hơn, đèo bòng nhau để ngã gãy chân à?"
Lục Khuynh Tâm sờ sờ mũi, biết rõ người ta đang giận vẫn mặt dày hỏi: "Không lên thật à?"
Mấy giây sau Nhiếp Trạch Dương hí hửng ôm cổ hắn tầm nhìn cũng rộng hơn. Mặc gió thổi tung mái tóc đưa mắt nhìn bốn bể môi hơi mỉm cười. Lờ mờ thấy chốn xa có rất nhiều gốc hoa lạ, đỏ thắm ra máu. Hòa với sắc trời hoàng hôn tựa như nói liền sóng sánh dập dềnh, không biên giới không hề chia cắt.
Nhiều người lên núi nhìn thấy thấy hắn cõng y lên núi không khỏi bĩu môi: "Đúng là không hiểu thấu sự đời, thể hiện ân ái làm gì trượt chân ngã xuống núi rồi ngồi khóc với ai?"
Đúng lúc, phía trước có người ré lên đau đớn, một cặp tình nhân lăn cù xuống. Cô gái khóc nhòe, chàng trai mặt nhăn như khỉ.
Nhiếp Trạch Dương hơi chột dạ.
Hắn phì cười: "Ta trước kia không phải hay cõng đệ hay sao, người gì gầy nhom nhẹ hều à."
"Sức khỏe của đệ đã tốt hơn rồi không cần lo đâu."
"Ta sao có thể yên tâm chứ?" Hắn mất rồi mới có được lòng vô cùng trân quý, không dám nghĩ đến sơ sót lần nào nữa.
Nhiếp Trạch Dương đút quả dại cho hắn cắn, tim ở gần nhau gần như chung một nhịp đập. Chim lượn giữa trời rồi khuất sau mây, y nhớ những lời Quan đại phu căn dặn. Đừng để đối phương ôm một đống xương tàn không thuộc về mình.
Y hối hận vì đó khư khư giữ mối tình si không thổ lộ, để cả hai chơi vơi trong cơn đau, ai cũng thương tích đầy mình.
"Đệ có nghe ta nói không?"
"Hả, cái gì?"
Lục Khuynh Tâm cau mày nghiêm túc: "Ta cảm nhận được tà khí nơi này có thứ gì đó đang trở mình, vạn vật quằn quại rên la cầu cứu. Có điều, mạch ma ở đâu vẫn chưa rõ."
Y thu lại sự thấy thần: "Họ đến trừ yêu mà, chúng ta tìm họ trước. Đừng tùy tiện xen vào kí ức của người khác!"
Làm như thế trận vỡ, hậu quả khó lường.
Hắn chợt nhớ ra mình đang ở đâu, gật đầu.
Lúc này Lập Thanh đang tung tăng chạy nhảy bao quanh Văn Long. Hắn vui vẻ lạ thường như thú hoang vào mùa sinh sản, tìm kiếm được mùa xuân của đời mình. Vẻ mặt Văn Long thờ ơ không xem nụ cười của hắn ra gì. Nhưng y hiểu ở nơi hắn đã không còn dùng nụ cười che giấu ác ý, tâm tư sâu kín của mình như trước kia.
Y cũng thấy vui lây, họ đã cởi mở hơn trước.
Tìm được một khách trọ trước khi trời tối, Văn Long thở phào nhẹ nhõm móc hầu bao thuê phòng. Miệng nói: "Lúc đi sao đệ không mang theo tiền, ta nghèo lắm."
Lập Thanh chỉ trâm cài tóc bạch ngọc vân cẩm trên tóc y, nói: "Cũng đáng giá lắm đấy bán đi nuôi ta."
Cái tên vô lại này!
Còn ít tiền nên họ chỉ gọi mấy món rau, không mua nước nóng tắm ngâm trong thùng một lát y đã lạnh run. Lập Thanh ở bên ngoài nghe y mắng liền cười ha hả: "Đã bảo thuê một phòng thôi mà."
Mặt Văn Long đỏ rần rật: "Đệ vào từ khi nào?"
Lập Thanh nằm ườn trên giường tưởng chừng sắp ngoe nguẩy đuôi: "Đã bám đến đây rồi bám theo tí nữa đã sao? Ngủ một mình sợ ma lắm!"
"Ma sợ đệ thì có MAU! VỀ! PHÒNG! NGAY!"
Hắn bĩu môi: "Về thì về."
Văn Long thay y phục vừa định vén màn trúc lên tay hắn đã gảy trước. Ôm eo người thít chặt cười đắc ý: "Còn lâu mới về phòng ha ha ha."
Văn Long muốn thúc vào bụng hắn, Lập Thanh đã nhanh chóng ứng biến chặn được người. Mũi chân hơi đá nhẹ ghế dưới chân, tiến sát người hơn, thoáng ngửi thấy mùi lá non trên tóc.
***
"Nằm lăn vào đây này!"
Nhiếp Trạch Dương chui trong góc giường kéo chăn che kín người: "Đừng làm càn còn mệt lắm."
Chừng một lát đệm gần chỗ y hơi lún xuống, chăn nhẹ nhàng phồng lên. Hơi thở vấn vít triền miên khơi gợi tình triều. Ngón tay chạm nhẹ trên cánh tay trượt xuống cổ, nắm lấy bàn tay.
Cái tên xấu này.
"Ôm một tí cũng được."
"Giờ đã qua tháng ba rồi."
"Nhưng giờ còn lạnh lắm." Hắn khiêu khích thò tay vào trong ngực áo, chọc ghẹo giới hạn nhẫn nhịn của ai kia. Tiến tiến lùi lùi linh hoạt thuận tay kéo nhẹ thắt lưng.
Nhiếp Trạch Dương giữ tay hắn liếc một cái.
Lục Khuynh Tâm đành thu lại, hơi có ảo giác người bên cạnh đang bò trườn bên tai, ngâm ngâm ý cười mê hoặc hắn hãy làm càn đi.
Xấu xa! Xấu xa!
Muốn ôm nhiều hơn cảm nhận rõ ràng hỉ nộ ái ố của đệ ấy. Muốn nhìn thấy đệ ấy vui vẻ tươi cười, bướng bỉnh nghịch ngợm như trước. Mong chờ được nhìn lại những lúc đệ ấy cáu giận hung dữ xù lông, tìm mọi cơ hội trả thù. Hắn biết được tính khí của con mèo nhỏ này, liếc như thế là tuyệt đối không thể đụng vào. Nếu để đệ ấy ghi trong lòng hậu quả cực kỳ khó lường.
"Cộc cộc, khách quan canh đã chuẩn bị xong."
Nhiếp Trạch Dương hơi động đậy: "Gì thế?"
"Gọi cho đệ đó uống cho ấm."
Hắn bước xuống giường đi lấy canh, khi quay đầu lại y vẫn chưa mang giày xong, lười biếng ngồi bên giường mặt ục ra, nhõng nhẽo. Hắn mang đến tận nơi cười nuông chiều: "Uống đi, bệnh đã dần lui mà không thấy béo lên. Thể chất như ngày càng hư hàn sắp tan thành nước rồi này!"
Tay hắn sờ vào má lại thấy nóng bừng, hơi ửng đỏ lên. Hắn ngồi bên cạnh ngân nga chờ đợi, thấy người bên cạnh làm gì cũng thật tuyệt vời. Nhiếp Trạch Dương cố gắng vững tinh thần không bị ánh mắt thèm thuồng kia đâm thủng, ngồi chậm chạp uống canh.
Bát canh còn chưa đặt xuống đã bị người nào đó nghiêng người bế lên. Lục Khuynh Tâm không tốn tí sức nào đã giữ chặt người, hơi nháy mắt: "Đệ no nê rồi tới lượt ta."
Uống canh xong y không khỏi thấy hơi mê man, mặc hắn ôm lên giường: "Không thể yên tĩnh đêm nào sao?"
Hắn đặt người xuống giường lấy tay tắt ánh sáng, cởi áo Nhiếp Trạch Dương. Áo cởi ra trượt xuống bên giường lưu loát hơn nước, da dẻ hồng nhuận trơn nhẵn hơn ngọc lộ ra. Nhiếp Trạch Dương hơi trườn vào chăn, như ốc sên trốn chạy.
Lục Khuynh Tâm hơi thở ra: "Thôi được rồi ngủ thì ngủ." Ôm lấy eo y kéo vào trong lòng giữ trong tay mình, mắt y nặng trĩu hơi trở người kề sát hõm cổ hắn ngủ.
Hắn hơi nghiêng đầu sang y nắm lọn tóc, ánh trăng mỏng manh không làm phiền cơn mộng mị của người đang ngủ.
Trời gần sáng đột nhiên trời đổ mưa, Lục Khuynh Tâm ngồi dậy mở cửa thấy ngoài trời vẫn còn sao mờ. Đem quần áo treo trên cao đem đi hong ấm, gọi thêm hai bát canh mang lên phòng. Lúc đến cầu thang không quên nhìn phòng của Văn Long, không động tĩnh chắc còn đang ngủ.
Đặt canh cá và rượu ấm vào phòng hắn suy nghĩ không biết nên đi xe ngựa không. Tuy hơi khó đi đường núi nhưng đỡ mệt người, sợ trời mưa không tìm được chỗ trú nơi đường núi hoang vu.
Đợi đến khi sáng hẳn Nhiếp Trạch Dương mới cựa người ngồi dậy. Lục Khuynh Tâm dùng ngón tay dí trán: "Sợ đệ ngủ ngon giấc quá không dám gọi, rửa mặt đi rồi uống canh cá."
Canh cá nấu với thuốc toàn mùi đắng, Nhiếp Trạch Dương uống xong súc miệng bằng trà rồi ngậm kẹo. Lúc ra ngoài hắn đã bung ô sẵn gạ gẫm: "Hay là đi dạo một lát dù sao vẫn linh ứng được Văn Long, đi muộn chút không sao."
Y nhắc: "Theo dõi diễn biến câu chuyện không phải người."
Hắn cười ha hả vẫn lôi người đi ra ngoài, áo khoác che kín không để mưa tạt. Tìm được một quán thịt nướng đông đúc liền cười như hoa: "Nhớ khi đó tìm manh mối vụ án Giả Lưu Hành..."
Nói tới đây chợt có âm thanh ồn ào cắt ngang, phía khách trọ họ ở người túa ra nườm nượp. Mơ hồ có khói bốc lên không ngớt, Lục Khuynh Tâm lấy lại tinh thần vỗ vai y: "Quay về thôi."
Lúc họ về tới nơi lửa đã tắt, Lập Thanh chưa thu kiếm hơi nhướng mày ghim một lá hoàng phù cháy dở lên: "Thứ rách rưới này vẫn còn dùng à?"
Văn Long hơi hổ thẹn: "Thanh kiếm của đệ tốt hơn nhiều."
Nửa câu sau y không nói, mơ hồ thấy hồn kiếm có tà khí nhưng không chắc lắm. Có thể do y nhìn nhầm, còn đốm lửa kia đêm qua đã nuốt được mấy hồn phách người sống, vừa rồi chỉ bị đánh bỏ chạy. Văn Long muốn đuổi theo nhưng có quá nhiều người bị thương, chữa cho họ trước biết đây kịp lúc triệu hồn về. Đang ngẫm nghĩ Lập Thanh bỗng nhảy tới quát: "Đứng yên."
Văn Long liền cứng đờ.
Ánh mắt hắn mang theo tia dò xét nhìn từ trên xuống dưới chân, tựa như tìm kiếm thứ gì đó đến thiên tân vạn khổ. Hồi lâu y mới phát hiện hắn chẳng đang truy tìm dấu vết gì cả, hơi phiền muộn: "Buông ra."
Lập Thanh cười hề hề: "Không muốn buông ra đấy, vừa rồi ta cũng có chút công lao chứ bộ. Thưởng đi! Ta không muốn làm trâu ngựa không công đâu."
Văn Long hơi thở ra: "Dọn dẹp xong đi rồi tính."
Hắn lập tức có tinh thần lăn xả ngay. Không bát nháo mà còn gọn gàng kéo người đâu vào đấy chuẩn bị chỗ khô ráo lập đàn.
"Thanh kiếm đó chút vấn đề."
Nhiếp Trạch Dương mụ mị: "Ưm, cả tính khí của tên này cũng có vấn đề nữa là..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]