Đuổi theo tà vật đến bìa rừng, Lập Thanh luôn nắm chéo áo Văn Long với thái độ lằng nhằng quấy rối. Hết nói sao nói trăng lại bắt đầu kể chuyện nhảm nhí không phút nào yên.
Văn Long căng thẳng dặn hắn: "Đệ tập trung một chút đi."
Lập Thanh gật đầu lia lịa, ngay sau đó bắt đầu huyên thuyên chuyện đông tây. Văn Long hết cách đành nắm khủy tay hắn, đi hết nửa ngày đã đến một miệng núi lửa.
Nham thạch sôi sục lâu lâu lại có bọt nước nổ tung, Văn Long kéo hắn lại sát bên mình: "Nham thạch tỏa ra khí độc, đệ có mang thuốc bên mình không?"
"Không có." Hắn sờ sờ ngực hai cái, lắc đầu.
Văn Long bẻ đôi viên thuốc đưa cho hắn, thầm nghĩ nếu có thuốc uống vào im lặng thì tốt quá. Tên lưu manh này chịu bớt quấy nhiễu thì tốt hơn rồi.
Hơi nóng bốc lên hừng hực như muốn thiêu chín người, hắn kêu mãi không thấy mệt. Còn y ngày càng đuối mặt đỏ bừng, môn học y tu luyện xung khắc với hỏa linh. Tạm thời linh lực có thể ngăn chặn khí nóng xâm nhập nhưng kéo dài thêm một lúc thì khó nói lắm.
Nháo một hồi thấy mặt y đổ mồ hôi, mệt mỏi hơn rất nhiều. Lập Thanh thu lại nụ cười ranh mãnh, cởi áo khoác choàng lên người y: "Cái này sư phụ ta tặng, dệt bằng băng tằm đấy."
Y sờ thử thấy chất vải mát lạnh, hỏi: "Đệ cởi ra sẽ không sao chứ?"
"Đệ tu luyện thủy linh mà."
Y nhìn dung nham hừng hực trước mắt chả trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-say-giang-son-hay-my-nhan/2960379/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.