Giấc mộng của hai người luôn đắm chìm trong cảm giác khó vui sướng này, đôi lúc thẫn thờ hoang mang vẫn nếm ra được tư vị ngọt ngào.
Không hiểu sao Nhiếp Trạch Dương vẫn thấy Lập Thanh tuy ít nói, ít cười lại tựa như ánh dương chói lòa, như ngựa giữa đồng hoang. Hắn tự do tự tại, mặc sức thể hiện lòng cuồng hoang dã. Hắn thích giương cánh giữa bầu trời xanh, dắt theo người trong lòng qua vạn dặm sơn hà, rong ruổi không lo nghĩ nay mai.
Mỗi lần gọi Văn Long, đều mang theo khát khao tình cảm ngập trời. Hắn như thoát hoàn toàn khỏi cái xác khô khan, cái người mà cách đây đối với y còn hờ hững. Cùng uống chén rượu cũng không thoải mái, gượng gạo đề phòng.
Nhiếp Trạch Dương vô cùng ngưỡng mộ, hắn một khi xác định muốn cùng y bước tiếp, không ngần ngại thể hiện lòng mến mộ. Trao cho y hết tình ý của mình không một chút chần chừ. Còn mình, vất vả đi trên con đường kia lâu như thế, có mấy câu cũng không dám thốt ra.
Ngược lại, Văn Long hay cười hay nói, y vẫn cảm thấy người này như mưa phùn lất phất triền miên, nỗi buồn đeo đẳng không thể gọi tên. Ở trong y luôn chứa đựng giấc mộng tăm tối, che giấu bí mật không cho người khác biết.
Phải chăng là vì thân phận có chút khác biệt...
Lập Thanh chủ động đến bên y, mở rộng vòng tay ôm lấy người, nguyện cả đời chở che. Trong khi Văn Long còn loay hoay trong mâu thuẫn, Văn Long lại chan hòa mang đến niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-say-giang-son-hay-my-nhan/2960370/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.