Mưa rơi tán loạn.
Phố xá người người chạy vội tìm chỗ trú, xa xa ngửi thấy mùi khói nhà ai đốt lửa. Lập Thanh đang bối rối dùng chăn ấm, túi nước nóng quấn quanh người Văn Long.
Hứng gió lạnh đêm đó xong người như phát lửa, Lập Thanh đã cố không để lòng không loạn nhưng đến nửa đêm người y vẫn sốt cao, ho sụ. Hắn sốt ruột không cười nổi nữa, chẳng thể chợp mắt nghỉ ngơi dù một chút.
Trong lúc hôn mê Văn Long luôn nghe ai đó gọi tên mình, người uể oải chẳng thể nào mở mắt. Tiếng mưa rơi khiến người y chốn nào, kí ức cũ chảy xuôi theo tiếng mưa tìm đến. Y nhớ đến mặt hồ lạnh băng trên đỉnh núi, nhớ đến những lần phạm lỗi bị sư phụ phạt quỳ, nhớ đến lòng người ấm lạnh và cả những thất bại thương vong.
Văn Long chỉ là một bông sen thôi, không biết từ bao giờ biết nhớ nhung đau đớn. Trong khoảng không thênh thang lặng ngụp y bỗng muốn chạy đến bên hắn, ôm vào lòng. Những đấu tranh trong y không ngừng bùng lên, nếu không nói ra sợ là chẳng có cơ hội nữa. Y muốn nói với hắn những lời tận sâu đáy lòng, nói rằng Văn Long sinh ra đã chết, còn y chỉ là hóa kiếp tìm đến, nương tựa nhân gian này hoàn thành sứ mệnh mà thôi.
Trái tim Văn Long bùng lên xúc cảm cháy rực, không biết ngủ vao lâu thấy lồng ngực nặng nề, nửa tỉnh nửa mê, bị người ta ôm chặt nơi thái dương thêm ướt mồ hôi. Cảm giác này rất quen, y dần thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-say-giang-son-hay-my-nhan/2960371/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.