Diệp Văn Quân dường như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Mai Hoa, những năm tháng qua đã làm khổ các con nhiều rồi. Bố đã hứa sẽ đến lễ tốt nghiệp của con nhưng bố đã thất hứa, nhưng học lực của con rất tốt nên bố cũng không lo lắng nhiều lắm. Con bây giờ, đang học nghiên cứu sinh ở đâu?”
Ngay khi vài lời nói này phát ra, cả cơ thể Diệp Mai Hoa dường như co thắt lại.
Vu Thúy Bình suýt chút nữa đã bật cười tự mãn, che giấu tốt rôi mới nhỏ giọng nói: “Văn Quân, chúng ta về nhà trước rồi nói chuyện nhé?” Diệp Văn Quân cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhìn cô con gái lớn vốn rất kiêu hãnh mà lại im lặng, mà vẻ mặt của vợ ông thì không đành lòng.
Diệp Văn Quân sắc mặt trầm xuống, nói: “Thúy Bình, nói cho anh biết, còn có chuyện gì mà anh không biết không?”
Diệp Mai Hoa mím môi, vội nuốt xuống những lời nói đang vọt lên trên miệng.
Vu Thúy Bình để lộ ra vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Văn Quân, chúng ta vẫn nên về nhà trước, về nhà rồi nói”
Diệp Văn Quân miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại cau mày, muốn trở về nhà ngay lập tức, liền dẫn đầu bước đi vội vàng.
Vu Thúy Bình và Diệp Mai Hoa ở phía sau cách hai bước, Vu Thúy Bình thấp giọng nói: “Chuyện này e rằng cô không chịu cũng phải chịu, nếu không cô cũng tự biết hậu quả rồi 7 Nói xong, Vu Thúy Bình nhanh chóng đuổi kịp chồng và giúp đỡ ông ta.
Diệp Mai Hoa dừng lại ở phía sau, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130763/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.