Hồi đó tôi sinh cô ra, không phải để cô đi làm những chuyện †ồi tệ này!” từng câu từng chữ của bố giống như thanh gươm sắc bén cứa vào tim Diệp Mai Hoa.
Diệp Mai Hoa đột nhiên im lặng, không lên tiếng.
Vu Thúy Bình cảm thấy khá hài lòng với kết quả này, bề ngoài vẫn thể hiện hình ảnh mình là một người mẹ yêu thương con cái.
“Văn Quân, được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, Mai Hoa đã biết mình sai rồi, mấy năm nay cuộc sống trong tù của con bé cũng không dễ dàng gì”
Cơn tức giận của Diệp Văn Quân không thể nguôi được, vừa đau lòng vừa chua xót nói: “Mai Hoa, bố rất kỳ vọng rất lớn vào con, nhưng con lại làm ra chuyện như vậy, sau này nhà họ Diệp của bố làm sao có chỗ đứng!”
Vu Thúy Bình lập tức nói: “Không phải vẫn còn Mai Nhung à, con bé Mai Nhung luôn nhớ về anh, anh đừng tức giận nữa, Mai Nhung sẽ cảm thấy đau lòng nếu như anh cứ tức giận như vậy đấy” đúng là ám chỉ một cô con gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Khuôn mặt của Diệp Văn Quân nhìn đã có chút tốt hơn.
“Không ngờ tới, lúc đó Mai Nhung nghịch ngợm như vậy lại là đứa hiểu chuyện, còn Mai Hoa con làm cho bố thất vọng quá nhiều”
Câu nói này đã hoàn toàn bóp chết sự cố chấp cuối cùng của Diệp Mai Hoa.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, nhìn thẳng bố mình.
“Bố, con không như thế. Đó không phải là những gì con đã làm” Sắc mặt Vu Thúy Bình thay đổi đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130764/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.