Sau khi Diệp Mai Hoa ra ngoài, cô ấy trực tiếp đi đến khu dân cư Phú Gia và bấm chuông cửa.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Mai Hoa, Vu Thúy Bình cười nhẹ và nói: “Thế nào? Bây giờ cũng đã biết trở về nhà rồi à? Không phải trước đây luôn giữ tình trạng như muốn trốn thoát khỏi nhà à?”
Diệp Mai Hoa kìm lại và nói: “Bố tỉnh rồi, tôi muốn đi gặp ông ấy”
“Lúc này mới nhớ ra à, không cảm thấy muộn rồi sao? Cô là đứa con gái không hiếu thuận, bố cô không muốn gặp cô nữa!”
Diệp Mai Hoa không hề cáu gắt mà vẫn còn rất bình tĩnh mà nói: “Tôi muốn gặp bố”
“Cô dùng cái thái độ gì để nói chuyện với tôi vậy? Tôi là mẹ cô đấy!”
Diệp Mai Hoa khóe môi co giật nói: “Cô Vu, tôi không muốn đóng cảnh mẹ con tình thân với cô. Tôi muốn gặp bố tôi, nếu như cô không muốn nói với tôi vậy thì tốt hơn hết là cầu nguyện rằng đừng bao giờ để bố gặp được tôi. Nếu không †ôi cũng không dám đảm bảo mình sẽ nói ra cái gì đâu” Sắc mặt Vu Thúy Bình hơi thay đổi.
“Cô uy hiếp tôi?”
“Cô Vu, bố đang ở bệnh viện nào vậy?”
Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Vu Thúy Bình, sau đó bà ta lại mỉm cười vẻ khoan dung nói: “Mai Hoa, cô quan tâm đến bố mình như vậy, tự nhiên không nghĩ tới sẽ làm ông ấy kích động à. Hiện tại tình trạng của ông ấy rất không ổn định, bác sĩ nói nếu ông ấy gặp tình trạng kích thích nghiêm trọng, rất có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130762/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.