“Tôi muốn về nhà, tôi không muốn anh ở đây, tôi muốn về nhà…
Câu nói của Diệp Mai Hoa không có chút sức lực nào, rất nhỏ nhẹ giống như một con mèo con.
Tạ Minh Thành bỗng nhiên hỏi cô một câu.
“Cô muốn có một gia đình không?” Diệp Mai Hoa cúi đầu im lặng một lúc lâu.
Tạ Minh Thành không sốt ruột, mà nhãn nhịn đợi cô trả lời.
Một lúc sau cô nghiêm túc gật đầu.
“Tôi muốn có một gia đình, một gia đình của riêng mình, một gia đình không bị ai xua đuổi” Vừa nói nước mắt cô vừa rơi.
Tạ Minh Thành lần đầu tiên thấy đau lòng.
Thời thơ ấu của Diệp Mai Hoa anh đã từng điều tra qua, cô là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ cô tái hôn rồi li hôn, từ nhỏ đã phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ.
“Tôi có Trúc Nhã, tôi có gia đình.” Diệp Mai Hoa nói một cách nhấn mạnh.
Tạ Minh Thành khôi phục lại sắc thái, giọng nói mang theo chút cám dỗ: “Trúc Nhã cần một người bố, còn cả một người anh trai” Diệp Mai Hoa suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu.
“Trúc Nhã chỉ cần một người mẹ như tôi là đủ rồi!” Sắc mặt Tạ Minh Thành lại thay đổi, có phần bức bối.
“Không đủ, Trúc Nhã cần tình yêu thương của bố” Diệp Mai Hoa bắt đầu lay động: “Thật, thật vậy sao…”
“Đúng”
“Vậy, vậy tôi…”
“Sao?” Diệp Mai Hoa nuốt nước bọt, miễn cưỡng nói: “Vậy tôi sẽ chọn một người ở rể…” Tạ Minh Thành: “..” Diệp Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130713/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.