Diệp Hoa Mai thực sự hoảng sợ, tốc độ xe quá nhanh, mấy lần suýt chút nữa thì đụng xe, cô rất hoảng sợ.
Lại thêm tửu lượng của cô rất kém, cơn say khiến cô mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, không kìm được mà khóc.
Cô thực sự thấy tủi thân.
“Cô khóc cái gì” Giọng nói Tạ Minh Thành ấm áp lạ lùng, đến cô còn không có cảnh giác.
Giọng điệu cứ ấm áp như vậy thì Diệp Mai Hoa càng thêm tủi thân.
Cô căn bản là không chọc giận gì anh, tại sao anh lại dọa cô như vậy?
“Khốn khiếp…anh thật khốn khiếp!
“Ừ, đổi từ khác đi”
“Khốn khiếp! Đồ khốn! Đồ khốn nạn!”
“Cô băn khoăn từ khốn chưa đủ ư?” Diệp Mai Hoa lại tủi thân hơn, cô co rúm người chặt hơn, không nói gì.
Tạ Minh Thành thấy bộ dạng cô như vậy cũng có chút vui vẻ, anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô, không nồng lắm, chắc cô không uống nhiều, tửu lượng như vậy còn muốn đi uống rượu sao?
Tạ Minh Thành thấp giọng nói: “Cô say rồi?” Diệp Mai Hoa mấp máy môi, không nói gì, chậm chạp đưa tay lên cho miệng, giống như đang bực bội.
Tạ Minh Thành cúi đầu cười.
“Lần sau đừng đi uống nữa, chỗ đó không hợp với cô đâu” Diệp Mai Hoa không chịu: “Không liên quan gì đến anh” Lúc trước cô không có can đảm để nói ra câu như vậy.
Sắc mặt Tạ Minh Thành trầm xuống, giọng nói có phần uy hiếp: “Cô nói lại lân nữa xem”
“Thì, không liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130712/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.