Khi Diệp Mai Hoa tỉnh dậy, cả đầu đau nhức, cô đưa tay ôm đầu lăn đi lăn lại trên giường, sau khi lăn xong cô sững sờ.
Giường của cô đâu có rộng như vậy?
Diệp Mai Hoa bò dậy, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, mấy món đồ xa hoa sắp xếp ở đây, căn bản không phải phòng của cô.
Cô đang…
Đang ở đâu?
Cô cố nhớ lại nhưng không nhớ được gì, trí nhớ của cô đã bị ngắt từ khi lên xe của Tạ Minh Thành.
Khoan, xe của Tạ Minh Thành?
Diệp Mai Hoa vô thức kéo chăn lên nhìn cơ thể mình, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, quần áo của cô đã bị biến mất, bây giờ cô đang mặc một chiếc váy ngủ lụa sạch sẽ.
Cửa phòng có tiếng gõ, một giọng nói cung kính truyền ra.
“Cô chủ, cô đã dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, quần áo cho cô cũng đã chuẩn bị xong, xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Diệp Mai Hoa nhanh chóng cho người vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là người giúp việc thay quần áo giúp cô.
“Cô, cô cần giúp gì không”
“Không cần, tự tôi có thể mặc” Diệp Mai Hoa nhìn bộ quần áo hôm qua của mình đã được giặt sạch sẽ, cô vội vàng thay ra.
Mở cửa, cô thấy có người giúp việc đang đợi cô.
“Cô chủ, ông chủ đang đợi cô ở dưới nhà, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi” Diệp Mai Hoa khó hiểu đi xuống, đồ ăn trải dài khắp bàn, cô thấy hai bóng người một lớn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130714/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.