Giờ khắc này, Diệp Mai Hoa có một ảo giác như bị dã thú nhìn chòng chọc.
Tạ Minh Thành cũng không định làm cái gì ngay lúc này, chuyện anh không có nắm chắc, anh sẽ không chủ động xuất kích.
Sáu năm trước bởi vì quá mức vội vàng nên anh đã bị người ta lừa gạt.
Nghĩ tới đây, vẻ lạnh lẽo ập lên giữa mày.
“Ngài Tạ, chúng ta đi thôi…” Nếu không đi nữa sữ chậm trễ mất.
Tạ Minh Thành lái xe một lần nữa, chỉ là, không khí càng thêm ngượng ngập.
Dọc theo đường đi, Diệp Mai Hoa không hề mở miệng, cô luôn có cảm giấc nói nhiều sai nhiều.
Đến lúc tới nơi, xe đã dừng hẳn, Diệp Mai Hoa gấp không chờ nổi muốn nhảy xuống xe, nhưng mà cửa xe bị khóa lại.
Cô nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn anh.
“Quả nhiên, cô rất sợ tôi” Diệp Mai Hoa hơi bực bội, cố gắng nén xuống cơn giận nói: “Ngài Tạ, anh còn có cái gì muốn nói sao?” Tạ Minh Thành không chút để ý nói: “Tạ Bách An nhớ cô.” Nhắc tới Tạ Bách An, cơn bực bội trong người Diệp Mai Hoa đã giảm xuống rất nhiều.
“Bách An làm sao vậy?” Tạ Minh Thành nghiêm túc nói: “Nó không chịu ăn cơm”
“… Con nít kén ăn không tốt”
“Nó thích ăn đồ ăn cô làm” Diệp Mai Hoa có ngốc cũng hiểu được ý tứ của anh.
“Tôi tin ngài Tạ có thể tìm được một đầu bếp tay nghề giỏi cho Bách An”
“Ba tháng, cuối tuần tới một lần, tiền lương cô đề xuất” Ngữ khí này hoàn toàn không phải đang thương lượng, mà là đang ra lệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130655/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.