Sau khi chờ hết thảy đều chuẩn bị xong, ánh mắt của Tạ Minh Thành càng thêm kinh ngạc.
Cơ thể cô vốn là cao gầy, bước một đôi giày cao gót khiến cô trông càng hấp dãn, đứng ở bên cạnh Tạ Minh Thành hoàn toàn là duyên trời tác hợp.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không nhịn được khen một câu: “Cô và ngài đây rất xứng đôi.” Sắc mặt Diệp Mai Hoa lập tức xấu hổ, cố ý tránh ra hai bước, cô không quên, Tạ Minh Thành là một người đàn ông “đã kết hôn”, vẫn là “em rể” của cô.
Di động vang lên, Diệp Mai Hoa vội vàng nhận điện thoại.
“Mai Hoa, em đang ở nơi đâu? Tại sao còn chưa lại đây nữa?” Giọn nói của Lục Bách Thiên có chút sốt ruột.
Diệp Mai Hoa vội vàng nói: “Tôi vừa mới có chút việc, hiện tại đi qua đó liền”
“Cô không có việc gì là tốt rồi, Anna nói cô tự nhiên đi mất, tôi rất lo lắng cho cô.” Quả nhiên, là Đường An Na làm, thủ đoạn nhỏ nhen gì cô †a cũng dùng tới hết.
Diệp Mai Hoa nén xuống phẫn nộ, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng đi qua đó.” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mai Hoa vội vàng nói với Tạ Minh Thành: “Ngài Tạ, cảm ơn anh đã giúp đỡ, số tiền này tôi sẽ không trả cho anh được, tôi nghĩ chắc anh cũng không cần, tôi đi trước đây. “Dứt lời, cô liền xoay người rời đi nhưng cổ tay cô lại bị bắt được.
“Ngài Tạ?”
“Tôi đưa cô.”
“Không cần…”
“Nơi này rất khó gọi xe. “Diệp Mai Hoa biết điều này, nhìn đồng hồ, bây giờ dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130654/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.