Diệp Mai Hoa ngạc nhiên nhìn theo hướng mà Trúc Nhã chỉ, cô quả nhiên nhìn thấy Tạ Minh Thành trên xe bước xuống.
Cách xa như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được đối phương đang vô cùng tức giận, gương mặt âm trầm lạnh lùng. Cô biết hiện tại không nên trêu chọc người đàn ông này, liền ôm chặt Trúc Nhã, cố tình nép mình vào đám đông để tránh né.
“Mẹ, chúng ta không chào chú đẹp trai sao?”
“Chú ấy đang bận rồi”
“Chú đẹp trai hình như không vui.” Diệp Mai Hoa không biết nên khóc hay cười, dáng vẻ khó chịu của Tạ Minh Thành ngay cả con gái cô cũng nhận ra rồi.
“Đừng lo, chú đẹp trai thi thoảng vẫn hay thế mà” Cho dù cười thì vẫn trông vô cùng lạnh lùng. Diệp Mai Hoa rất sợ Tạ Minh Thành, bởi vì ngày hôm ấy trước khi rời đi, câu mà anh nói với cô chính là “Tôi sẽ tìm ra chân tướng mà cô vẫn luôn giấu diếm” Thanh âm như vang vọng từ địa ngục khiến cô chẳng rét mà run, hơn nữa đối phương còn nhắc đến cả khách sạn Hoa Sen. Đây chính là khách sạn mà năm đó cô bị Diệp Mai Nhung gài bẫy.
Diệp Mai Hoa nhớ như in, Diệp Mai Nhung dùng danh nghĩa bạn thân đem cô rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa trong rượu còn bỏ thuốc, sau khi quăng cô cho hai tên lưu manh liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Tuy rằng cô tránh thoát được hai tên khốn khiếp kia nhưng lại không thể thay đổi vận mệnh bị cưỡng bức của mình, vì lẽ đó cô mới oán hận Diệp Mai Nhung nhiều đến như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130635/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.