Diệp Mai Hoa rướn người nhìn qua sau vai đối phương nhưng chẳng thấy ai cả. Người phụ nữ trung niên cúi đầu buồn bực.
“Quái lạ, chẳng lẽ trời còn sáng mà đã thấy linh tinh? Mới vừa rồi còn lén lút sau lưng, chớp mắt lại chẳng thấy đâu”
“Có lẽ là người giống người thôi ạ” Diệp Mai Hoa nở nụ cười dịu dàng, không hề để chuyện này trong lòng. Trúc Nhã nghiêm giọng trả lời, vươn tay ôm gì lấy mẹ mình.
“Dì ơi, dì nhìn nhầm rồi đó. Mẹ chỉ có mình con là con gái thôi, không có thêm bất kì ai khác đâu ạI”
“Chắc dì hoa mắt thật. Đứa nhỏ này, sợ mẹ không thương nữa đây mà” Người phụ nữ trêu chọc Trúc Nhã khiến mọi người xung quanh đều bật cười. Mà Tạ Bách An bấy giờ đang trốn trong bụi cây, nhìn dì xinh đẹp mua kem cho Trúc Nhã, sau đó cúi xuống hôn má cô bé, hai người vui vẻ cùng nhau ăn một cây kem.
Tạ Bách An chưa bao giờ cảm thấy kem lại ngon đến như vậy. Đứa nhỏ vô cùng muốn nếm thử nhưng cậu bé cũng biết rõ thứ này chẳng hề dành cho mình. Tạ Bách An hi vọng có người sẽ chăm sóc, chiều chuộng, mua kem cho cậu ăn giống như vậy.
Đứa nhỏ ủ rũ ngồi xổm trong bụi cây, không dám bước ra ngoài. Hiện tại bố nhất định đang tìm cậu, hơn nữa Tạ Bách An cam đoan chẳng bao lâu sẽ tìm ra mà thôi, bởi vì bố cậu vô cùng thông minh.
Ban đầu, Tạ Bách An không hề có ý định trốn nhà, cậu chỉ muốn nhìn thấy Trúc Nhã mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130634/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.