Diệp Mai Hoa bỗng nhớ ra chuyện người phụ nữ trung niên ban nãy ở quầy bán kem nói rằng cô còn dẫn theo đứa con trai, suýt thì bỏ quên. Vẻ ngoài của Tạ Bách An và Diệp Trúc Nhã trông khá giống nhau, bị nhầm thì con trai cô là chuyện thường tình. Ban nấy Diệp Mai Hoa còn nghĩ đối phương hoa mắt, nhưng nếu Tạ Bách An thật sự chạy đến đây thì rất có thể là sự thật.
“Anh đi theo tôi” Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tạ Bách An, Diệp Mai Hoa liền quên mất nguyên tắc phải giữ khoảng cách với Tạ Minh Thành. Anh thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng nối gót theo sau cô. Diệp Mai Hoa quay trở lại quây bán kém, ngó nghiêng xung quanh, sau đó thấp giọng nói.
“Anh bảo vệ sĩ tìm thật kĩ khu vực này đi”
“Ừm” Tạ Minh Thành ngay lập tức vung tay huy động vệ sĩ, mà anh và cô cũng bắt đầu tập trung tìm kiếm. Trúc Nhã nắm tay Diệp Mai Hoa, ngẩng đầu thắc mắc.
“Mẹ, mẹ đang tìm ai vậy?”
“Một bạn nhỏ, lớn hơn con chút xíu thôi. Bạn nhỏ đang chơi trốn tìm, chúng ta nhất định phải tìm ra mới được” Diệp Mai Hoa không hề nhắc đến chuyện Tạ Bách An bỏ trốn khỏi nhà. Bởi cô đoán, một đứa nhỏ dám làm ra chuyện như thế, bên trong ắt hẳn có nguyên nhân sâu xa.
“Thì ra là vậy. Mẹ, con biết bạn ấy trốn ở đâu rồi!”
“Ở đâu?
Diệp Mai Hoa ngạc nhiên.
“Mẹ lại đây, con nói nhỏ cho mẹ nghe nè” Tạ Minh Thành vừa xoay người liền bắt gặp cảnh tượng Trúc Nhã đang năm nhoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130636/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.